Hắn lướt qua bộ áo quần trên người ta, khẽ nhíu mày. Ta nhìn lại, à không giống với hôm qua chứ gì? Ta là kẻ suốt ngày lo cơm áo gạo tiền, lấy đâu ra hàng hiệu mà khoác lên người. Bộ duy nhất không phải hàng chợ của ta đã bị hắn xé nát rồi còn đâu. Thấy ánh mắt hắn nhìn ta có vẻ thương hại, ta liền nở một nụ cười tươi hơn hoa. Những người nhìn ta như thế đâu phải chỉ mình hắn. Chắc hẳn hắn thấy biểu tình của ta như vậy nên cũng không nhìn thêm nữa. Ta đánh bạo nhắc lại cho hắn giao dịch của chúng ta. Vừa định mở lời, hắn đã hỏi tên ta. Cái giọng nhàn nhạt đó khiến lòng ta run rẩy.
“Mai Phương Y!”
Ta lặp lại hai lần, chẳng biết hắn có nhớ nổi không nữa. Hắn không nói thêm câu nào, ta cũng mong hắn không phải vì bận rộn mà mắc chứng mau quên, đặc biệt là tình một đêm như ta. Hắn đi đến lấy chiếc ví ở chiếc tủ đầu giường. Ta nhìn theo thấy hắn liếc qua vết máu chói mắt trên tấm ra trắng muốt trên giường. Rất nhanh hắn đã rời mắt đi, trước khi hắn ra khỏi phòng chợt lên tiếng:
“Lần đầu tiên? Có thật không vậy? Một kẻ như cô mà cũng xứng ngồi sau đàn dương cầm sao?”
Ta lặng người, ánh nắng gay gắt chiếu vào cũng không giảm đi sự run rẩy của ta. Tiếng cánh cửa đóng sầm một tiếng càng làm lòng ta thấy lạnh lẽo. Nước mắt rơi xuống từ lúc nào không hay? Ta nhớ lại, đã bao lâu rồi ta chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-cam/2484652/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.