Ưu Linh lúc này dù rất nhớ cha, rất muốn chạy lại ôm cha một cái nhưng vẫn là ngoan ngoãn không nháo loạn, sau cùng cũng bị tiểu bạch miêu của Nguyên Huyền Khanh thu hút sự chú ý, nó cũng vui vẻ chạy đi chơi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chân mày của họ Nhạc kia mới đầu còn nhíu chặt, sau cũng phải giãn ra vì Nguyên Huyền Khanh xuống nước dỗ dành mấy câu.
Hôm sau cũng như mọi hôm, thượng triều rồi nhưng lần này Thánh Đế không phải Bạch Hồ Linh nữa. Nguyên Huyền Khanh ngơ ngác không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì, cũng không lên tiếng hỏi ai. Y hiện tại nên đứng mà nghe thôi là tốt nhất.
Vũ Đức Văn không còn là Cốc Chủ Vân Linh Cốc nhưng gã hiện cũng thuộc hàng chủ vị. Hôm qua lại dâng hơi nhiều tấu chương, chủ yếu nhắm tới Chiêu Thanh, Hoa Hạ Nguyệt, và tất nhiên không thể thiếu Nguyên Huyền Khanh và Bạch Hồ Linh. Ý gã muốn phế bỏ từng người, chẳng phải đoán cũng biết. Nhưng tiếc là phế chưa được. Gã nay lại hành đại lễ với Đế vị rồi bắt đầu nói.
- Thần có chuyện muốn tấu: thần nghe bảo ngoài kia đang đàm tếu về việc Thánh Chủ càng lúc càng rời xa Giới Môn làm cho sinh lực Giới ta bị yếu kém giảm sút, lại không đưa ra hình phạt chính đáng theo quy luật, điều này làm ảnh hưởng tiến độ làm việc cũng như là làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Thánh Chủ, mong Thánh Chủ nghe lời khuyên can, nghĩ đến Quốc Chính. Từ xưa tới nay, bậc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-don-phuong/2802922/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.