Ngày... tháng.... năm...
- Bảo bối...
-.....
Dương Hiền không đáp lại.
- Còn giận anh?
-....
Nàng vẫn ngoan cố im lặng.
- Im lặng là muốn anh hôn thêm phải không?
Dương Hiền nghe vậy thì hốt hoảng đưa tay lên che miệng, đôi mắt to tròn mọng nước nhìn anh oán trách. Nàng bị ép giữa hai bức tường, một là bức tường gỗ phía sau, hai là tên đầu gỗ đang đứng đúng dáng Kabedon huyền thoại kia. Khoảng cách thật gần, mái tóc đen rối bời sương gió giờ được vuốt ngược ra sau lộ ra hoàn chỉnh gương mặt đẹp như tượng tạc, đôi hàng mi dày như mành thưa khẽ chớp, làm trái tim nàng đập mạnh từng hồi. Yêu Nghiệt!
- Bảo bối à, anh phải làm gì để em hết giận?
Anh áp tay lên má nàng, ép nàng quay lại nhìn thẳng vào anh, ánh mắt sâu thẳm giờ không còn chút gì bông đùa thường ngày. Dương Hiền nhìn ra được sự dằn vặt, khổ sở được kìm nén lại trong đôi mắt anh. Nàng thực ghét.... ghét khi thấy anh đau buồn khổ sở như vậy. Trong chốc lát cơn giận dỗi, những nỗi tủi thân của nàng bay biến hết. Thật ra khi nghe anh nói "nhớ em" nàng đã tha thứ cho anh rồi. Bảo nàng dễ bị dỗ, bảo nàng yếu tâm lý dễ mềm lòng cũng được.
Thực lòng mà nói Dương Hiền không phải cô bé 17 tuổi giận dỗi người yêu ngày này qua ngày khác chỉ vì mấy cái tự trọng ngớ ngẩn mà con gái hay vẽ ra. Với nàng, hết giận là hết giận. Bản thân nàng cảm thấy ổn là đủ, đâu cần phải nhiều lời dỗ dành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-doc-than/471224/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.