Ngày..tháng...năm...
- Đừng có đi theo tôi nữa!!
- Khúc gỗ, xe này của nhà em chạy sao? Sao lại bắt nạt người vừa về nước sau 5 năm xa cách chứ!
- Bà vợ hai của anh đâu? Không phải anh yêu thương nó mà, suốt ngày lau chùi thay dầu nâng xích cho nó mà. Lấy ra mà đi, lên xe bus chiếm chỗ của người nghèo chúng tôi làm gì??
- Axx... em nói thế không đúng rồi!! Anh là thanh niên gương mẫu, tham gia phương tiện công cộng để góp phần giảm khí thải thành phố, ngăn chặn sự nóng lên toàn cầu, bảo vệ môi trường xanh sạch đẹp....blap blap....
- Đi Chết Đi!!!!!!
Hành khách trên xe nhìn cặp đôi đang to tiếng, chàng xướng nàng phụ họa bằng cặp mắt "trìu mến" nhất có thể.
Nữ chính của chúng ta, Dương Hiền lúc này không còn thấy đâu vẻ dịu dàng thục nữ, dễ thương mọi ngày, thay vào đó nàng đang gân cần cổ trắng nõn lên, dùng tất cả các phương thức từ ngữ nàng có thể nghĩ ra được để tổng xỉ vả chàng thanh niên trước mắt. Trái ngược với vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống của nàng, nét cười của chàng thanh niên mang gương mặt dịu dàng như nước càng lúc càng đậm. Khóe miệng nhếch lên độ cong hoàn hảo để lộ chiếc răng khểnh, cả gương mặt sáng bừng như nắng mùa hạ, làm bao cô gái trên xe bus bất giác đỏ mặt, tim đập nhanh. Nhiệt độ trên xe bỗng chốc tăng cao mặc cho tiết trời mát mẻ sau một tuần mưa to gió lớn.
Hà Nội đầu thu cuối hạ đẹp như một bức tranh đầy màu sắc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-doc-than/471221/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.