5.6.69
Địch triển khai thêm, không thể ở đó đượcnữa, đêm nay đa số cán bộ và thương binh dẫn nhau chạy xuống Phổ Cường.Tối không trông rõ mặt người nhưng có lẽ ai công cảm thấy rất đây đủnhững nét đau buồn trên khuôn mặt từng cán bộ và thương binh. Mình lo đi liên hệ giải quyết công tác đến khuya mới về, thương binh đã đi ăn cơmxong - nằm ngổn ngang trên thềm nhà Đáng, một vài người đã nghỉ, số cònlại khẽ rên vì vết thương đau nhức.
Còn lại trên đó bacas cố định chưa có người khiêng, một số cán bộ lanh đạo còn trên đó,ưùnh cắn trở về. Trở về lúc này thật gay go, không hiểu địch nằm ở đâu.Nhưng biết làm sao, yêu cầu công tác đòi hỏi mình phải trở về, dù chếtcũng phải đi.
Đêm rất khuya rồi, không ai chợp mắt..Thuận ngồi lặng thinh bên mình, em không nói một lời nào, mãi đến lúcchia tay em mới nói một câu ngắn "Chị làm sao chứ em lo quá đi" và mìnhthì không nói hết một câu "chị gửi ba lô cho em, trong đó có quyển sổ…"muốn nói tiếp rằng nếu chị không về nữa thì em giữ quyển sổ đó và saunày gửi về gia đình. Nhưng mình không nói hết câu: Trong ánh trăng mờhai chị em đều đọc được trong đôi mắt người thân của mình một nỗi buồnly biệt. Em đi rồi và mọi người khác cũng đã đi hết, còn một mình trênchiếc thềm vắng nhà chị Tính, không hiểu sao nước mắt bỗng tràn trên đôi má của mình. Khóc ư Thùy? Đừng chứ, hãy dũng cảm kiên cường trong mọitình huống, hãy giữ mãi nụ cười trên môi dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-dang-thuy-tram/97257/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.