1968
8.4.68
Một cas ruột thừa trong điều kiện thiếu thốn. Thuốc giảm đau chỉ có vài ống Novocaine nhưng người thương binh trẻ không hề kêu la một tiếng. Anhcòn cười động viên mình - nhìn nụ cười gượng trên đôi môi khô vì mệtnhọc, mình thương anh vô cùng. Rất đau xót rằng sự nhiễm trùng trong ổbụng không do ruột thừa vỡ. Tìm kiếm gần một giờ không thấy nguyên nhân, mình đành đóng lại, cho đặt dẫn lưu và đổ kháng sinh trong ổ bụng. Nỗibăn khoăn của một người thầy thuốc + nỗi thương xót mến phục ngườithương binh ấy làm mình không thề yên bụng. Vuốt nhẹ mái tóc anh, mìnhmuốn nói với anh rằng: với những người như anh mà tôi không cứu chữađược thì đó là điều đau xót khó mà phai đi trong cuộc đời phục vụ củamột người thầy thuốc.
10 4.58
Vậy là chiều nay các anhlên đường để lại cho mọi người một nỗi nhớ mênh mông giữa khu rừng vắngvẻ. Các anh đi rồi nhưng tất cả nơi đây còn ghi lại bóng dáng các anh:những con đường đi, những chiếc ghế ngồi chơi xinh đẹp, những câu thơthắm thiết yêu thương. Nghe anh Tuấn ra lệnh: “Tất cả ba lô lên đường!”. Những chiếc ba lô vụng về may bằng những tấm bao Mỹ đã gọn gàng trênvai, mọi người còn nấn ná đứng lại trước mình bắt tay chào mình một lầncuối. Bỗng dưng một nỗi nhớ thương kỳ lạ đối với miền Bắc trào lên trong mình như mặt sông những ngày mưa lũ và… mình khóc ròng đến nỗi khôngthể đáp lại lời chào của mọi người. Thôi! Các anh đi đi, hẹn một ngàygặp lại lại trên miền Bắc thân yêu…
Suốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-dang-thuy-tram/97247/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.