Chương trước
Chương sau
Ánh mắt trở nên dịu dàng, Trịnh Thành Bắc cúi xuống hôn một cái lên môi Tương Vũ, thấy đối phương cứng đờ người, anh dùng lưỡi liếm nhẹ vào khoé môi hắn.

"Có người xấu hổ kìa."

Tương Vũ giận dữ vung tay lên, không ngờ bị bắt lại rồi giữ chặt, đôi môi Trịnh Thành Bắc thăm dò hôn lên từng ngón tay, môi mềm lướt qua làn da, toàn thân Tương Vũ đều nóng lên. Anh thành thạo luồn tay xuống bóp nhẹ một cái lên eo đối phương.

Đây là điểm nhạy cảm. Thực sự Tương Vũ muốn từ chối, nhưng cơ thể thành thật hơn nhiều, thậm chí miệng còn bật ra một tiếng rên rỉ. Mọi cố gắng tỉnh táo trong giây phút này dường như bay biến hết.

Hắn dứt khoát mở mắt ra, liếm liếm môi, kéo Trịnh Thành Bắc xuống.

Thôi thì bị phát hiện rồi, không thèm giả vờ nữa.

Hai người hôn nhau một lúc lâu, lửa nóng khó nhịn, môi lưỡi quấn quýt, cảm giác này Tương Vũ chưa từng trải qua. Đúng là phản ứng trong lúc mang thai mẫn cảm hơn nhiều.

"Tương Vũ."

Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, rất rõ ràng Trịnh Thành Bắc cũng đang mất khống chế, một bàn tay lùa xuống chuẩn xác bắt được cậu nhỏ của hắn, cả người Tương Vũ cứng còng.

"Thả lỏng ra, để em giúp anh."

Bàn tay Trịnh Thành Bắc như có ma lực, vuốt ve lên xuống nơi mẫn cảm, Tương Vũ rướn người lên, hai tay không biết làm gì ngoài bám chặt vào ga giường, để mặc đối phương tuỳ ý vần vò nơi đó.

Bỗng nhiên Trịnh Thành Bắc cúi cuống, Tương Vũ còn chưa kịp ngăn cản thì hắn đã ngậm vào, nơi mẫn cảm bị vây trong khoang miệng ấm nóng, đầu óc Tương Vũ gần như không nghĩ được gì hết, hai bàn tay theo bản năng túm lấy tóc đối phương.

Chỉ một lát đã bắn, thậm chí không chịu được mười phút. Tương Vũ hơi mất mặt, nhưng càng đáng sợ hơn nữa là ra rồi nhưng hắn cảm thấy phía đằng sau trống rỗng vô cùng, dường như muốn thứ gì đó mạnh mẽ nhồi đầy.

Hắn liều lĩnh mở miệng:

"Trịnh Thành Bắc..."

"Ơi."

Tương Vũ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt tràn đầy thâm tình, hắn rướn người lên cắn nhẹ vào môi đối phương, sau đó há miệng nói thật nhanh.

"Tôi... tôi muốn làm."

Lần này Trịnh Thành Bắc giật mình thực sự, thấy Tương Vũ cực kỳ nghiêm túc, nhưng hai gò má đã đỏ hết lên, anh nhận ra lời hắn nói là thật.

Bạn đời bên cạnh, thân hình nóng bỏng mềm mại, Trịnh Thành Bắc lại do dự sờ lên bụng mềm rồi mở miệng...

"Em cũng muốn, nhưng mà anh đang mang thai, em sợ anh và con gặp nguy hiểm."

Tương Vũ im lặng một lúc lâu, Trịnh Thành Bắc cứ tưởng như vậy là thôi.

Giọng nói hung dữ vang lên, trong đó có cả một chút giận dỗi.

"Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, sau mười hai tuần là được. Miễn là không dùng quá sức."

Nói xong Tương Vũ liền nhắm mắt lại tiếp tục giả chết. Trịnh Thành Bắc đồ đầu gỗ không hiểu phong tình, cái này cũng phải để hắn đi tìm hiểu.

Nếu không phải mấy tháng này bị lạnh nhạt, hắn có phải thèm khát như bây giờ không?

Tuy Tương Vũ nói vậy nhưng Trịnh Thành Bắc vẫn chưa yên tâm, còn cố tình mở quang não tra thử một lần, đến lúc người dưới thân mất hết kiên nhẫn, chuẩn bị xù lông bàn tay ai đó mới mò tới.

Cũng may là cậu còn biết thức thời. Nếu không ngày mai chia tay đi!

Trịnh Thành Bắc dứt khoát đặt Tương Vũ nằm nghiêng, sau đó vừa hôn vừa kiên nhẫn mở rộng cho hắn. Quá trình có chút qua loa bởi vì hắn quá phối hợp, chỉ một lúc đã giục nhặng lên đòi hỏi.

Lúc thứ hung khí khổng lồ của Trịnh Thành Bắc cắm sâu trong người Tương Vũ, cả hai đều rên lên một tiếng thoả mãn.

Có thể nói đội trưởng Trịnh đã bỏ đói người ta quá lâu, cũng bỏ đói luôn cả chính mình, hai người làm hết lần này đến lần khác. Đến lúc Tương Vũ thấy mệt mở miệng kêu dừng mới thôi.

Lúc này trời đã gần sáng rõ. Thấy Tương Vũ nằm vùi đầu vào gối ngủ say, gương mặt ửng hồng tràn đầy phong tình, Trịnh Thành Bắc lắc đầu bế người dậy tắm rửa vệ sinh sạch sẽ, thuần thục thay ga giường, chỉnh chăn gối cho hắn ngủ tiếp, còn mình dậy đặt nồi cháo.

Tiểu tổ tông sáng dậy mà không có cháo anh nấu để ăn mặt sẽ xị ra.

Buổi sáng hôm sau đương nhiên người nào đó không dậy nổi, đến lúc mơ màng tỉnh lại Trịnh Thành Bắc đã đi làm rồi, cửa số cố tình hé mở, một cơn gió lạnh thổi vào thổi bay không khí ngột ngạt.

Rõ ràng Tương Vũ đã thăng cấp, theo lý thuyết sức khoẻ phải hơn người ta, không ngờ về phương diện này vẫn yếu thế hơn hẳn. Nhưng mà hắn vốn lười, bảo đi rèn luyện sức khoẻ này kia đúng là đánh đố.

Một đêm được thoả mãn, lúc đi tắm Tương Vũ thấy gương mặt mình rõ ràng hồng hào hơn hẳn, cơ thể cũng không mệt mỏi gì, thậm chí còn có chút khoan khoái khác hẳn mấy lần trước. Chỉ là mấy dấu vết đỏ rực trên cổ nhìn hơi ngứa mắt một chút. Đây rõ ràng là Trịnh Thành Bắc trắng trợn tuyên bố chủ quyền.

Bật quang não lên, đang định trách cứ thì thấy tin nhắn đối phương dặn dò, lòng Tương Vũ lập tức mềm nhũn.

Thôi tha cho cậu ta một lần.

Mùi cháo thơm nức mũi. Trịnh Thành Bắc nấu ăn ngày càng thành thạo. Tương Vũ ngồi xuống múc một miếng cho vào miệng, ngon đến muốn nuốt luôn cả lưỡi.

Ăn sáng xong, Tương Vũ ngồi ngẩn ngơ trên ghế ngẫm nghĩ về con đường tiếp theo.

Tiến tới cấp bậc Thiên Tiên, hắn đã bước một chân vào con đường tu luyện. Lẽ ra giai đoạn này phải tập trung khổ tu không màng nhân thế, nhưng Tương Vũ đã sống cuộc sống như vậy mấy trăm năm, tự dưng giờ hơi chán chán.

Mấy trăm năm liền chăm chỉ tu luyện mà có thấy lên cấp đâu, lăn lộn trải đời có mấy tháng liền đột phá. Chứng tỏ mấy thứ này cần cơ duyên chứ không hẳn chỉ là chăm chỉ mà đủ. Càng ngẫm thấy càng đúng, Tương Vũ quyết định cứ thế bung xoã. Dù sao môn phái của hắn là Tiêu dao, tuỳ tâm sở dục cũng quen rồi.

Với lại sau này còn có bé con, mới bữa trước lên quang não tra thử, nuôi một đứa trẻ không phải đơn giản chút nào, biết bao chuyện phải lo lắng, từ khi sinh ra đến lúc nó trưởng thành là mười tám năm. Mười tám năm này Tương Vũ quyết định dành hết cho bé.

Nếu có bảo mẫu thì nhàn rồi, vấn đề là những người như hắn phải hạn chế ở cùng người xa lạ. Tốt nhất nên tự lực cánh sinh.

Còn vấn đề tu tiên của Trịnh Thành Bắc và Trịnh Thành Huy, hắn bảo nghiên cứu thuốc còn chưa có tiến triển chút nào. Mấy ngày nữa xin nghỉ, cần tập trung vào vấn đề này hơn.

Khoan đã còn kiếm tiền nữa. Nếu xác định lôi kéo Trịnh Thành Bắc vào con đường tu tiên thì tiền cần phải tiêu càng nhiều hơn, có lẽ mấy bữa nữa nghỉ ngơi phải chăm chỉ vẽ bùa thôi.

Cứ thế, Tương Vũ đã quyết định gì đó đều rất dứt khoát, ngay chiều hôm ấy liền khởi hành đến Học Viện Liên Minh.

Trước tiên trình bày rõ lý do sau đó xin nghỉ hai năm đã. Còn sau hai năm hắn mà bớt bận rộn thì đến đấy chơi tiếp cũng được.

Ngẫm lại cũng hơi ngại, hắn mới làm được có bao lâu đâu, cứ dăm bữa nửa tháng lại biến mất một lần. Giờ lại đòi xin nghỉ thai sản hai năm.

Ấy thế mà hiệu trưởng chỉ cười tủm tỉm, sảng khoái đồng ý.

"Thầy Tương cứ yên tâm nghỉ. Chế độ của Liên Minh bây giờ rất tốt, lương hưởng tám mươi phần trăm, ngoài ra còn tiền hỗ trợ thai sản phòng tài vụ sẽ chuyển cho thầy hàng tháng."

"Vâng." Tương Vũ gật đầu. "Vậy thì nhờ ngài. Chuyện này cũng đường đột quá, tôi thông báo hơi muộn, mong ngài thông cảm."

"Không có gì đâu. Khi nào đám cưới nhớ thông báo, tôi nhất định sẽ gửi thiệp mừng." Thầy Hiệu trưởng tuỳ tiện ký tên. "Còn nữa, chúc cậu và đội trưởng Trịnh hạnh phúc, hai người rất đẹp đôi."

"Cảm ơn ngài. Nếu làm đám cưới tôi nhất định sẽ báo."

Rời khỏi phòng Hiệu Trưởng, Tương Vũ vừa lúc va vào một người, đang định xin lỗi nhưng vừa ngẩng đầu lại nhận ra người quen, liền nuốt hết mấy lời định nói vào trong bụng.

Người này cũng ngẩn ngơ nhìn Tương Vũ.

Thật ra nếu bỏ qua mối quan hệ lúng túng thì gã ta cũng được coi là ông mai cho Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ. Ít nhất hắn cũng chưa đến mức chán ghét người này, cho nên bèn nở một nụ cười.

"Chào thầy Giang, lâu rồi không gặp."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.