Chương trước
Chương sau
Tiễn Trịnh Thành Bắc về, Tương Vũ đang định vào nhà chợt thấy bên đối diện lấp ló một bóng người, là cậu nhóc Phương Cảnh Hành đã lâu không gặp, cậu nhóc có vẻ e ngại gì đó không dám thò mặt ra.

Tương Vũ gọi: "Phương Cảnh Hành."

"Em đây." Phương Cảnh Hành nhanh chóng chạy ra, vui vẻ nhìn rõ trên mặt. "Em chào anh Tương Vũ, lâu lắm rồi mới gặp anh."

Tương Vũ gật đầu, liếc qua đã thấy cơ thể cậu bé đã ổn, dị năng đã trở lại bình thường:

"Dạo này nhóc sao rồi, về nhà lâu chưa? Vào nhà anh đã, đứng đây nhiều người qua lại."

"Vâng."

Cậu nhóc ngoan ngoãn đi theo Tương Vũ vào nhà, vừa ngồi xuống ghế cậu đã dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn đông nhìn tây.

Nhà Tương Vũ có khá nhiều thứ hiện đại. Hắn có cái thói quen, nếu đã không dùng thì thôi, dùng thì phải chọn thứ tốt nhất, cho nên đa số những thứ trong nhà đều rất hiện đại.

Mimi từ đâu ra bắt đầu chạy vòng quanh nhà dọn dẹp, dạo này công năng của nó kém hơn nhiều, hầu hết đều nằm ở trong ổ sạc pin, Tương Vũ định khi nào đi bảo dưỡng mà chưa có thời gian.

Phương Cảnh Hành chăm chú quan sát con rô bốt, nhà cậu tuy cũng có tiền nhưng ba mẹ lại khá truyền thống, đồ đạc trong nhà hầu như toàn là đồ cũ, những thứ như rô bốt không có cơ hội được dùng.

"Thế nào rồi, nói cho anh xem dạo này thế nào?"

Phương Cảnh Hành ngoan ngoãn đáp:

"Em cùng bố mẹ mới về nhà được hơn một tuần thôi. Trước tưởng được về sớm, ai dè có mấy bệnh nhân vào sau gặp biến chứng, bác sĩ liền dời lịch lại. Tuần trước về vẫn phải giám sát, cả nhà em không đi đâu hết, tuần này sinh hoạt mới trở lại bình thường."

Tương Vũ đi lại bếp làm hai cốc nước chanh mang lại, đưa cho Phương Cảnh Hành một cốc.

"Vậy là tốt, hai bác khôi phục sao rồi, có bị ảnh hưởng gì không?"

"Không ạ." Phương Cảnh Hành uống một ngụm nước, bị vị chua làm mặt nhăn lại, cậu lắc đầu. "Ba em chỉ hay quên hơn trước một chút thôi, từ tuần sau hai người sẽ đi làm trở lại. Sinh hoạt bình thường không có vấn đề gì. Cũng may hôm đó anh với các bác sĩ giúp đỡ, nhiều người vào sau ba mẹ và em gái em đến giờ vẫn chưa được về nhà."

"Thôi chuyện cũ không nhắc tới nữa." Tương Vũ hỏi. "Dạo này có tập luyện không, mấy lá bùa anh cho còn không?"

"Còn, em dùng đến khi nó biến mất là được hơn ba tuần lận."

Phương Cảnh Hành vội vàng giơ tay lên, một tia nước từ đó bắn ra, mà thần kỳ là nó chỉ lơ lửng ở trên không trung, bị ngón tay của cậu khống chế chặt chẽ. Cậu đùa nghịch tia nước một lát rồi thu hồi lại, một giọt cũng không rơi ra ngoài.

"Anh nhìn xem, bây giờ em đã có thể điều khiển được dị năng trong người rồi."

Tương Vũ khá hài lòng với kết quả này, trường hợp của Phương Cảnh Hành nhẹ hơn Trịnh Thành Huy nhiều, chỉ cần vài lá bùa thanh tẩy và tập luyện đúng cách là có thể kích phát dị năng.

Cậu nhóc giờ đây nhìn sáng sủa hơn trước rất nhiều, hắn chợt nhớ đến gì đó bèn hỏi:

"Đã đi kiểm tra cấp độ dị năng thử chưa? Cấp mấy rồi?"

"Chưa ạ." Phương Cảnh Hành giải thích. "Hôm trước ở trung tâm dị năng em không dám đi kiểm tra, nghĩ bụng phải báo cáo kết quả cho anh đầu tiên đã."

Tương Vũ suy nghĩ thấy Phương Cảnh Hành làm thế cũng phải, kiểm tra ra dị năng còn phải đăng ký đổi thẻ thân phận lên liên minh, thủ tục vô cùng rắc rối, chắc cậu nhóc sợ nhỡ dị năng gặp vấn đề.

Còn nhỏ mà suy nghĩ đã vô cùng thấu đáo, nếu để Trịnh Thành Bắc bồi dưỡng, có khi sau này sẽ thành nhân tài.

Mà tiện thể nhà đang có sẵn máy kiểm tra, Tương Vũ liền đứng dậy cầm cốc nước chanh trên tay, bảo Phương Cảnh Hành.

"Thế thì thử kiểm tra xem sao đã, cậu đi theo anh."

Phương Cảnh Hành không nghi ngờ gì nhanh chóng đi theo.

Lúc đến phòng chứa máy kiểm tra dị năng, Tương Vũ liền giới thiệu: "Đây là máy kiểm tra dị năng. Cậu vào thử kiểm tra xem đạt cấp mấy, nhớ thả lỏng đầu óc đừng suy nghĩ nhiều."

Phương Cảnh Hành mồm chữ o mắt chữ a nhìn chằm chằm vào vô số linh kiện hiện đại, cậu ngưỡng mộ không thôi, Tương Vũ trong lòng trở lên to lớn không gì bằng.

"Trời ơi, nhà anh còn sắm cả máy này nữa, thật lợi hại."

Tương Vũ không để ý đến mấy lời khen ngợi, hắn bật máy lên, chờ nó khởi động xong xuôi, thấy thông số Trịnh Thành Bắc cài đặt vẫn nguyên như cũ liền bảo Phương Cảnh Hành đi vào bên trong cánh cửa.

Hắn nương theo đoạn trí nhớ lúc nãy quan sát hai anh em họ Trịnh, hướng dẫn:

"Cậu đi vào bên trong, đặt bàn tay lên ô vuông sau đó phóng hết dị năng ra, phóng đến khi cơ thể không còn chút dị năng nào nữa thì thôi, chờ đợi khoảng mười lăm phút có kết quả hẵng bỏ tay ra."

"Vâng, em đã nhớ kỹ."

Phương Cảnh Hành nghe lời đi vào, Tương Vũ ở ngoài vừa quan sát vừa uống nước chanh. Hắn phát hiện ra thứ đồ chua chua ngọt ngọt này có thể làm cơ thể bớt khó chịu đi một chút.

Chờ đợi hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng kiểm tra xong, Tương Vũ không thể ngờ được Phương Cảnh Hành cũng đã lên cấp hai. Từ dạo giúp cậu ta đến nay còn chưa được ba tháng, cả kích phát dị năng lẫn thăng cấp tính ra vẫn là quá nhanh. Cậu ta còn không có tinh hạch để hấp thu và phương pháp tập luyện đúng đắn như Trịnh Thành Huy.

Tiềm năng vô cùng lớn.

"Dị năng giả cấp hai." Phương Cảnh Hành vừa ra ngoài đã vui vẻ khoe, ánh mắt long lanh nhìn Tương Vũ. "Như vậy là em có thể đi đăng ký thân phận ở liên minh rồi đúng không ạ?"

"Đúng rồi." Tương Vũ cũng cảm thấy vui vẻ lây. Giơ tay xoa xoa đầu cậu nhóc. "Về khoe với ba mẹ rồi mai bảo họ đưa đi đăng ký. "Chúc mừng nhóc, cố gắng luyện tập để trở thành dị năng giả mạnh mẽ, sau này không phải tự ti nữa."

"Vâng! Em sẽ."

Phương Cảnh Hành càng nhìn Tương Vũ càng thấy thuận mắt, cậu quấn lấy hắn hỏi chuyện một lúc lâu, sau cùng khi hắn có ý muốn tiễn người cậu mới hạ quyết tâm, nói thật nhanh:

"Anh Tương Vũ, sau này những hôm anh ở nhà cho em sang nhà anh chơi nhé."

Tương Vũ biết tỏng tâm tư nhỏ của cậu nhóc nhưng vẫn vui vẻ gật đầu. Hắn phát hiện ra mình rất có kiên nhẫn với mấy bạn nhỏ, thật không ngờ.

Phương Cảnh Hành đạt được mục đích không làm phiền Tương Vũ nữa lập tức đi về. Tương Vũ cũng mệt mỏi quá độ rồi, tắm rửa sơ qua liền đi ngủ.

Hôm sau ăn sáng xong Trịnh Thành Bắc đưa Tương Vũ đến trường, mọi lần anh chỉ ở bên trên xe tiễn người, lần này cố tình dắt Tương Vũ xuống tận mặt đất.

Anh cầm lấy tay nhỏ của Tương Vũ, dặn dò:

"Ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ, em phải đi xa tầm một tuần mới về. Rảnh phải gọi điện và nhắn tin cho em đấy."

"Cậu đi đâu?" Tương Vũ hơi hoảng hốt, tự dưng trong lòng lại không nỡ xa đối phương. Cố lắc lắc đầu buông tha mấy suy nghĩ vớ vẩn, hắn hỏi. "Sao hôm qua cậu không nói?"

"Đêm qua mới nhận nhiệm vụ." Trịnh Thành Bắc giải thích rõ ràng. "Em có việc sang Hùng Ưng, vốn dĩ phải đi từ sớm nhưng mà muốn tạm biệt anh nên nấn ná tới giờ."

Tương Vũ thở dài:

"Vậy đi cẩn thận. Giữ liên lạc."

"Vâng vâng."

Trịnh Thành Bắc rướn người hôn một cái lên môi Tương Vũ, anh không để ý ở đây ngay trước cổng trường, học viên thấy hai người đứng cùng nhau đã chú ý từ trước, thấy một màn này lập tức ồ lên.

Mặt già của Tương Vũ cũng đỏ lên, làm trò con bò trước mặt học viên xấu hổ không thể tả, vội vàng đẩy Trịnh Thành Bắc ra.

"Thôi đi đi. Tôi vào đây."

Trịnh Thành Bắc nhíu mày tỏ vẻ không vui: "Em đi một tuần đấy, sao anh qua loa thế? Chúng ta mới xác nhận quan hệ vào hôm qua mà."

Tương Vũ lập tức ném ra một cái lườm. "Qua loa?"

Trịnh Thành Bắc lập tức thành thật trở lại, hắn tự cười bản thân dong dài: "Không qua loa chút nào, là em đòi hỏi quá nhiều. Thôi muộn rồi, em đi đã, tạm biệt anh."

"Ừm."

Đột nhiên Tương Vũ kéo tay áo rằn ri của Trịnh Thành Bắc, rướn người lên hôn một cái vào má đối phương sau đó dứt khoát quay người bước thật nhanh vào trong, mà hai tai đỏ rực đã bán đứng tâm tình của hắn.

Vừa ngồi xuống chỗ làm, Triệu Lam lập tức nhoài người sang, mặt ngả ngớn:

"Ây yô, tình cảm ghê, ngọt ngào ghê, hai người tính công khai cho cả nước biết đấy à?"

"Anh nói cái gì vậy?" Tương Vũ sẵng giọng. "Toàn luyên thuyên đâu đâu."

Triệu Lam cười hì hì. Giơ quang não cho Tương Vũ xem, vừa mới mười mấy phút mà diễn đàn đã có bài, thậm chí có hình ảnh lúc Trịnh Thành Bắc hôn hắn.

"Mấy người này sao nhanh vậy?" Tương Vũ hoảng hốt mở quang não, đọc xong bài viết trong người lập tức không khoẻ.

Nói thật đã lâu lắm rồi hắn không vào diễn đàn xem mấy tin bát quái này, không ngờ hiện tại đề tài về hai người đã đủ thành lập một khu riêng. Thật sợ hãi về độ hóng hớt của con người.

Lướt lướt bình luận không có cái nào bình thường, fan với anti đủ cả, khen ngợi chửi bới lẫn lộn, hắn phiền quá liền tắt đi.

"Các cậu yêu đương tự do sợ quái gì ai?" Triệu Lam hớn hở cứ như người yêu đương là anh chứ không phải hắn. "Tôi mà vớ được người yêu như Trịnh Thành Bắc tôi còn phải khoe cho năm trăm triệu người trong liên minh cùng biết, để mọi người ghen tị cho vui."

"Vâng, anh thì giỏi rồi." Tương Vũ khinh bỉ. "Em vừa nhìn thấy Giảng viên Tạ Na đứng cùng một người đàn ông ở dưới sân trường, nhìn qua trông thân mật lắm. Nghe đồn anh đang tán cô ấy mà."

Triệu Lam lập tức nhảy dựng lên: "Đâu đâu, không được rồi, cậu trông thư viện nhé, tôi đi vào nhà vệ sinh gọi điện đã."

Sau khi Triệu Lam đi rồi nơi đây hết hẳn ồn ào, Tương Vũ thấp giọng cười trộm. Thật ra lúc nãy hắn thấy Tạ Na thật, nhưng mà cô ấy đang bị học viên nam kéo lại hỏi bài.

Ờm thì, học viên nam cũng tính là đàn ông mà.

Vị Triệu Lam này tính thì tốt thật nhưng độ hóng không ai bằng, nói cũng nhiều nữa, thú thật Tương Vũ không theo nổi.

Những ngày sau đó Tương Vũ tích cực ăn "đan dược", cả người cũng khoẻ lại đôi chút. Nếu là lúc trước một tháng hắn chỉ dám ăn cùng lắm là ba viên, nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi, giờ đây lại nhai hàng ngày như nhai kẹo cũng chẳng thấy vấn đề gì.

Chẳng mấy chốc số "đan dược" đã cạn tận đáy, Tương Vũ mới ý thức được hắn chuẩn bị trở thành giai cấp vô sản.

Lượn qua toà miếu hoang một lần cũng không thấy có nhiệm vụ gì, bên Hàn Viễn đang sứt đầu mẻ trán lo cho Hàn Phi, chắc không có thời gian để làm chuyện khác.

Thành phố Thiên Phong dạo này cũng yên ổn hẳn, trước còn có một vài nhà giàu đến thuê hắn trừ tà này kia, giờ chẳng thấy nữa. Nguồn kiếm tiền cạn kiệt, đột nhiên hắn thấy sầu lo.

Đang trong lúc nước sôi lửa bỏng thì Tương Vũ nhận được tin nhắn của Sa.

Chắc mọi người đã quên, Sa là nhân viên được hắn thuê để quản lý cửa hàng bán bùa của đại sư Tả Linh, một thân phận khác của Tương Vũ, hắn nhận được tin nhắn vào một buổi tối khi đang nằm khểnh trên giường.

Sa: "Đại sư, cấp cứu. Ngài có đó không, nhắn tin cho tôi, có mối làm ăn lớn."

Tương Vũ nghe thấy làm ăn lớn lập tức ngồi hẳn dậy, giờ phút này cứ nghe thấy tiền là hắn thấy có hứng liền, vội vàng đăng nhập diễn đàn, vào tài khoản đại sư Tả Linh rồi nhắn lại:

Đại sư Tả Linh: "Tôi đây, có chuyện gì?"

Sa: "May quá tìm được ngài, lần trước tôi nhắn tin ngài không đọc à? Đơn hàng kia thế nào rồi. Họ thấy chúng ta chần chừ nên tăng giá lên gấp ba."

Tương Vũ:???

Lần trước mở diễn đàn ra đúng là có vô số tin nhắn, nhưng hắn đã quên luôn đọc, ngại ghê.

Tương Vũ vuốt vuốt mũi, bình tĩnh ấn mở vào tin nhắn cũ của Sa, thấy đúng là có tin nhắn từ một tháng trước, là một thế gia giấu mặt muốn đặt bùa, hơn nữa đặt mỗi loại một trăm lá lần. Giá cả là hai triệu một lá.

Nếu mà bây giờ nâng giá lên gấp ba, như vậy là sáu triệu, Tương Vũ đếm đếm, họ đặt sáu loại bùa, tổng cộng sáu trăm lá, nhân với sáu triệu là ba tỉ sáu.

Hắn kích động muốn nhảy khỏi giường, từng này tiền có thể đi mua tài liệu, đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Đại sư Tả Linh: "Đồng ý. Hỏi đối phương khi nào cần giao? Bảo họ đặt cọc một nửa số tiền rồi tôi sẽ vẽ."

Sa: "Tiền sớm đã vào tài khoản, mấy ngày hôm nay ngài không kiểm tra ạ? Có vẻ họ rất gấp, cần giao hàng trong một tháng."

Một tháng, nếu lúc trước còn cố được, mấy nay tổn thương nguyên khí chưa khỏi, Tương Vũ không dám chắc, nhưng mà tiền có thể chiến thắng mọi bệnh tật, Tương Vũ quyết đoán nhắn lại:

Đại sư Tả Linh: "Thành giao. Cô báo cho họ đi. Đúng một tháng sau giao hàng."

Hắn không kịp mặc áo nhảy thẳng xuống đất lôi giấy Hoàng chỉ, bút gỗ đào và mực chu sa ra, chuẩn bị vẽ bùa. Mấy ngày tới là cuối tuần, tranh thủ được bao lâu thì bao.

Đúng lúc này Trịnh Thành Bắc gọi điện tới, Cậu ta cứ như soát độ tồn tại, một ngày nhắn tin đủ ba bữa, buổi tối nhất định phải gọi điện. Từ hôm đó tới nay cũng sáu ngày rồi, nói thật Tương Vũ cũng hơi nhớ người một chút.

Tương Vũ ấn vào quang não nhận cuộc gọi, màn hình 4D hiện ra, bên kia là một căn phòng khách sạn sáng sủa.

Nhớ đến mấy hôm trước gọi điện vẫn còn đang ở rừng rú, hôm nay đã nâng cấp, chắc nhiệm vụ xong rồi.

"Anh đang làm gì đấy?"

"Đang chơi." Tương Vũ cười hì hì nhìn vào màn hình.

Không biết có phải cố ý hay không, Trịnh Thành Bắc trong màn hình để trần thân trên, hai đầu ngực căng lên trông vô cùng bắt mắt, phía dưới là lớp cơ bắp săn chắc khoẻ khoắn, mấy vết sẹo càng tăng thêm phần gợi cảm.

Ánh sáng căn phòng mơ hồ, đèn phụ màu vàng dịu, càng tôn lên dáng người đẹp đẽ.

Trịnh Thành Bắc vừa tắm xong, hẵng còn cầm một chiếc khăn lau tóc, cách một màn hình mà Tương Vũ vẫn cảm nhận rõ hormone nam tính nồng đậm đang phóng ra. Yết hầu hắn không tự chủ được mà lăn lên lăn xuống.

Đúng lúc này hắn nghe thấy tiếng người khác chen vào.

"Trịnh Thành Bắc, tôi mượn dầu gội của cậu một chút."

Giọng nói lạ phát ra từ buồng tắm. Ánh mắt Tương Vũ lập tức thay đổi, hắn gằn giọng:

"Ai đang ở trong phòng cậu?"

Trịnh Thành Bắc cười khẽ, giơ quang não lên quay khắp căn phòng trống không, sau đấy camera tiếp tục soi vào buồng tắm đóng kín.

"Giang Quân đang ở bên trong, phòng anh ta đông quá sang đây tắm nhờ."

"Giang Quân?" Tương Vũ lập tức nhớ đến người đàn ông cao lớn có bộ dáng khá giống Phá Quân, ánh mắt cũng dịu lại, nhưng vẫn không hài lòng như cũ. "Giang Quân là thằng nào? Cậu mau mặc áo vào. Ở bên ngoài mà cởi trần như vậy coi sao được?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.