Chương trước
Chương sau
(hãy ủng hộ tinh thần của tác giả khi đọc bằng cách like, bình luận, tặng TT, tặng Đề Cử để có thể đọc được nhiều chương mới hay hơn nhé.)

-------

Phân tích sâu thì có vẻ hơi nhức đầu nên muỗi tôi quay lại đề tài về hiệu quả của Sinh Mệnh Lực.

Nếu như ai đó bị tôi chích và hút máu đồng thời được tôi truyền lại các phần sinh mệnh lực thì người đó ngay lập tức sẽ trẻ lại tức lão hóa ngược.

Làn da của họ sẽ căng mọng và đàn hồi trở lại nhờ các lớp collagen dưới lớp biểu bì được phục hồi.

Các lớp máu, thịt, xương, tủy cũng sẽ được tiếp nhận một loại năng lượng sạch để có thể làm chậm đi quá trình phân bào và trao đổi chất.

Biểu hiện ra bên ngoài sẽ là sự trẻ hóa của cơ thể. Hiện tượng này tương ứng với câu nói phản lão hoàn đồng mà chúng ta vẫn hay dùng.

Đẹp thì có chị em nào lại không thích cơ chứ. Nhưng cái Đẹp vốn dĩ luôn đồng hành cùng với tuổi Thanh Xuân.

Cho nên giữ được Thanh Xuân thì cũng có nghĩa là giữ được vẻ Đẹp.

Cơ mà Thanh Xuân hay Đẹp đối với một con muỗi thì cũng chẳng có ích lợi gì và tôi cũng chẳng hơi đâu mà vừa đi hút máu lại vừa lo làm từ thiện.

Bởi chỉ cần người ta nhìn thấy tôi đang hút máu thì một cái tát hay một cái vợt điện cũng là sự lựa chọn cuối cùng.

Chẳng có ai sẽ đủ bình tĩnh và hỏi tôi rằng:

“Mày đang làm gì thế? Mày đang chữa bệnh cho tao à? Hay mày đang làm đẹp cho tao phải không?”

Không nói đến loài người, ngay cả bản thân tôi là con muỗi nếu như lựa chọn thì cũng lựa chọn truyền đi các loại mầm bệnh vào cơ thể của họ chứ đâu ăn no dửng mỡ mà đi cứu người?

-----

Dọn kho và sắp xếp các thành phẩm xong xuôi, tôi quyết định bay ra bên ngoài để hít thở chút không khí Sài Thành.

Ngân hàng lúc này đã không còn nhận khách đến giao dịch nữa mà đi vào công đoạn kiểm kê nội bộ tức là ngồi so sánh các hóa đơn chứng từ và số tiền thu được có khớp hay không.

Bất kể ngân hàng nào cuối ngày cũng đều phải thực hiện quy trình này. Nhưng có sự phân biệt nhẹ giữa ngân hàng của Nhà Nước và ngân hàng của Tư Nhân.

Ngân hàng của Nhà Nước có thời gian làm việc từ 8h sáng cho đến 16h chiều và từ ngày thứ hai cho đến ngày thứ sáu. Ngày thứ bảy và chủ nhật thì nghỉ.

Ngân hàng Tư Nhân có thời gian làm việc từ 7h sáng cho đến 17h chiều, từ thứ hai đến giữa trưa ngày thứ Bảy.

Các ngân hàng của Nhà Nước ngừng nhận khách lúc 16h chiều là để nhân viên kiểm kê nội bộ một tiếng rồi mới cho về tức nghỉ đúng 17h chiều.

Nhân viên làm cho ngân hàng tư nhân thiệt thòi hơn nên thường rời nơi công sở lúc 18h hoặc 19h.

Nhiều khi kiểm kê phát hiện ra hóa đơn không khớp với số tiền là phải ở lại cho đến khi tìm được nguyên nhân.

Có nhiều trường hợp nhân viên thu tiền của khách nhưng quên xuất hóa đơn, cũng có khi bị nhầm lẫn khi đếm tiền cho khách hoặc chuyển lệnh sai số tài khoản.

Nếu số tiền thất thoát có thể thu hồi lại thì không sao nhưng nếu không thu hồi được thì chính nhân viên ngân hàng phải bỏ tiền túi ra mà đền.

Vì thế chuyện đi sớm về trễ, chuyện ngồi suy nghĩ và kiểm toán, chuyện khóc lóc như mưa khi phải đền tiền xảy ra như cơm bữa.

Công việc vất vả như thế lại mất rất nhiều thời gian nên đại đa số nhân viên giao dịch của ngân hàng đều bị ế chỏng ế chê.

Nếu gái có nhan sắc thì tỷ lệ ế thấp hơn một chút. Nếu gái vô duyên với ngoại hình thì gần như cầm chắc cái số phòng không.

Cho nên người ngoài cứ nghĩ rằng làm nhân viên ngân hàng là sướng bởi họ ăn mặc đồ công sở, ngồi trong phòng máy lạnh, suốt ngày được chơi với tiền...

Nhưng thực tế thì ...

Tôi phát động ra đa dò tìm lên đến mức cực đại thì phát hiện ra rằng con đường này có tới mấy chục cái ngân hàng san sát nhau.

Bên ngoài cửa đều khóa còn bên trong thì vẫn ồn ào náo nhiệt.

Các xe tiền từ các chi nhánh khác trong thành phố cũng lần lượt chạy về trụ sở để bàn giao và lưu kho.

Đương nhiên, chúng được bảo vệ rất nghiêm mật bởi nhiều bộ phận nhân viên.

Ngân hàng XCB mà tôi đang ẩn nấp cũng là như thế.

Tôi khá tò mò về kho giữ tiền của ngân hàng nên tôi lặng lẽ bay theo để nhòm ngó. Nơi này là một trong những nơi được bảo vệ cẩn thận nhất thành phố và không phải người bình thường nào cũng có cơ hội được ghé thăm.

Tất nhiên tôi tới cũng chẳng có ai thấy và nếu có thấy thì cũng vô tình bỏ qua vì tôi là một con muỗi. Muỗi có khắp mọi nơi và điều này không phải rất bình thường hay sao.

Tiền từ các xe chuyên dụng được vận chuyển vào phòng giao dịch và các nhân viên giao dịch đã ngồi sẵn cũng với hai chiếc máy đếm tiền hai bên.

Sau khi kiểm tra số tiền khớp với báo cáo. Chồng tiền sẽ được dán giấy niêm phong lại và được hộ tống mang ra thang máy trung tâm.

Tới đây, một số nhân viên sẽ dừng lại còn một số khác thì tiếp tục đi cùng nhân viên bảo vệ hộ tống nó lên trên kho.

Kho tiền ở các ngân hàng không được chôn sâu dưới đất như ở trong các bộ phim hành động của nước ngoài mà nó được xây dựng ngay giữa trung tâm của tòa nhà.

Kho tiền cũng được phân ra thành nhiều phòng khác nhau. Giữa chúng là các bức tường dày 30 centimet và cửa bằng thép từ 10 đến 15 centimet.

Từ chỗ cửa thang máy vào tới tận kho bạc có tới ba cái cửa khác nhau, mỗi một cái cửa có một chìa khóa riêng và do một người nắm giữ.

Tiền khi tới cửa nào thì nhân viên cửa ấy kiểm tra qua rồi dán tiếp một lớp giấy niêm phong do họ phụ trách.

Trên đường tới cứ mỗi ba mét lại có một bảo vệ được trang bị dùi cui, gậy điện và súng điện canh chừng.

Khi tiền được chuyển tới kho, người quản kho một lần nữa kiểm tra và đếm lại số lượng từng cục rồi mới cho vào.

Người mang tiền vào mặc một bộ đồ chuyên môn bó sát cơ thể và không có bất kỳ một cái túi nào.

Cửa cũng có gắn camera hồng ngoại để soi chiếu toàn thân những người ra vào. Hình ảnh sẽ được truyền về phòng máy tính có người đang quan sát trực tiếp.

Công tác an ninh và bảo vệ như thế tuy chưa thể sánh bằng nguyên thủ quốc gia nhưng cũng phải nói rất nghiêm mật rồi.

Trừ muỗi tôi bay vào như chỗ không người còn những người khác thì khó mà đột nhập cho nổi.

Khi bay vào bên trong, một không gian hình chữ nhật có diện tích sàn chừng 100 m2 hiện ra. Các chồng tiền với đủ mọi mệnh giá được sắp xếp vuông vức thành từng hàng thẳng lối.

Tiền nhiều đến nỗi tôi cũng không thể xác định được có bao nhiêu. Có lẽ là vài trăm tỷ, cũng có thể là cả ngàn tỷ.

Tôi cũng phát hiện ra bên trong cũng có gắn rất nhiều camera ở bốn đỉnh góc tường.

Mà nói là tường chứ thực sự không hẳn là tường bề tông mà là tường hỗn hợp giữa bê tông và thép tấm.

Theo sự tra xét của ra đa thì các bức tường có lõi là bê tông chỉ dày chừng 10 cm. Hai bên là hai lớp thép tấm có hình vuông cạnh 1 m và dày 10 cm.

Các tấm thép có cạnh răng cưa để xếp khớp với các tấm khác tạo thành một bức tường hoàn toàn bằng kim loại.

Giữa các khe hở còn được gia cố lại với nhau bằng các mối hàn và thanh nẹp.

Ngay cả sàn và trần kho cũng được lót bằng các tấm thép dày. Đương nhiên, để giữ cho chúng không bị trọng lực của trái đất kéo sụp thì có một hệ thống cột thép chịu lực được sắp xếp một cách khoa học.

Bên ngoài các bức tường thép lại được ngụy trang bằng các lớp sơn chống rỉ và các họa tiết như giấy dán tường.

Thiết nghĩ, một công trình vững chắc cho phòng thủ như vậy thì người bình thường muốn trộm cũng không có thể nào.

------

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.