(hãy ủng hộ tinh thần của tác giả khi đọc bằng cách like, bình luận, tặng TT, tặng Đề Cử để có thể đọc được nhiều chương mới hay hơn nhé.)
-------
Nhìn thấy cả một kho bạc chứa đầy tiền như thế bản thân tôi cũng cảm thấy choáng ngợp. Kiếp trước tôi chưa bao giờ được nhìn thấy tiền nhiều như vậy.
Nghĩ đến cảnh mình hàng ngày đi cày vất vả chỉ để đổi lấy một xấp nhỏ tiền tự nhiên thấy ê ẩm trong lòng.
Bao nhiêu người vì tiền mà cửa nát nhà tan. Bao nhiêu người vì tiền mà máu đổ, đầu rơi.
Bao nhiêu người vì tiền mà vất vả sớm hôm. Bao nhiêu người vì tiền mà lục thân bất nhận...
Thế nhưng khi tôi được chứng kiến tiền nhiều như thế thì lại chẳng thể làm được gì.
Bởi một con muỗi thì không cần đến tiền, cũng không thể xài tiền.
Tiền đối với loài người thì quan trọng chứ đối với tôi nó chẳng khác gì đống giấy lộn vô giá trị.
Thậm chí nó còn chẳng quan trọng bằng một giọt máu tươi nữa. Mặc dù theo một ý nghĩa nào đó thì tiền hoàn toàn có thể mua được máu và máu có thể bán để lấy tiền.
Chiêm ngưỡng kho bạc của ngân hàng đã thấy chán, tôi định bụng đi ra bên ngoài ngắm cảnh sinh hoạt trên đường phố của Sài Thành thì một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
“Mặc dù mình không xài được tiền nhưng đã cất công đến đây mà không lưu lại cái gì thì thật là không có ý nghĩa.
Kiếp trước đi đến nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cua-muoi-than/2851346/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.