Chương trước
Chương sau
Ngô Tịnh làm thủ tục xuất viện cho Vu San San, Vu San San trực tiếp được ở nhà nghỉ dưỡng.
Mỗi ngày ở nhà nằm ngủ nằm ăn, vốn dĩ không dễ gì mới gầy được chút thịt lại nhanh chóng mọc trở lại, đồng thời còn có xu hướng phát triển hơn trước. Mà vốn Ngô Tịnh nhìn chằm chằm để cô giảm béo, nhưng thấy bộ dạng bị thương đến tàn tật của cô, cũng không nỡ tra tấn cô nữa, đối với việc cô vui chơi ăn uống cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Vu San San cảm thấy, khả năng đây chính là mệnh của cô a! Cuộc đời này của cô vô duyên với "gầy".
Nếu đã vô duyên, vậy thì tùy duyên vậy!
Cứ như vậy, sau một tuần của Vu San San, thành công tăng lên hai cân so với thể trọng trước khi giảm.
Quá tốt, hình tượng lại kém hơn rồi.
Kết quả của việc xem mắt chỉ thấy một đường chết.
Hôm nay dì Vương sáng sớm đã tới giám sát Vu San San đi xem mắt, thấy Vu San San mặc áo phông đen quần dài, lại vỗ đùi nói: "Ây a, sao con lại không biết chăm chút một chút chứ, tối thiểu cũng phải mặc cái váy, trang điểm qua hay gì đó chứ, như vậy mới xinh mà."
Vu San San xoa bóp đống thịt trên người mình, lại chỉ đùi của bản thân, "dì Vương, mặc váy trang điểm cũng không giấu được đống thịt này, đều là phí công tra tấn, lại nói nữa, cái chân gãy này của con làm như thế cũng không tốt, cứ vậy đi là tốt nhất."
Dì Vương cố ý đánh cô một cái, "con cái đứa này, sao lại không có chút tích cực nào vậy, mặc cái váy trang điểm một chút cũng biểu thị một loại lễ phép coi trọng mà, đi nhanh, đi nhanh, đừng lề mề nữa."
Không có biện pháp, Vu San San không thể làm gì khác hơn là thay mội bộ váy liền áo dưới ánh mắt nghiêm nghị của dì Vương, lại thêm trang điểm, lúc này mới có thể ra cửa.
Chỉ có điều trước khi xuất phát lại có một rắc rối nhỏ, dì Vương thấy Đô Đô cũng muốn theo cùng lập tức có chút lưỡng lự, thấp giọng nói: "San san a, không dẫn Đô Đô đi nữa nhé? "
Vu San San nhíu nhíu mày: "dì Vương, có phải dì chưa nói với người ta biết con đã có con đấy chứ? "
Dì Vương nói: "Ta có thể gạt người sao, nói rồi mà, chỉ là lần đầu tiên gặp mặt lại dẫn theo đứa nhỏ đi có phải có chút không hợp lý mà."
Vu San San lại không đồng ý: "con cảm thấy rất thích hợp nha, dì Vương, đối phương biết con có con cái rồi, vẫn đồng ý gặp mặt. Đây rõ ràng đã chấp nhận sự tồn tại của Đô Đô, nếu ngay cả lần đầu tiên gặp đứa nhỏ cũng có ý kiến, vậy chứng tỏ không thích hợp với con rồi, cũng không cần thiết tiếp tục gặp con nữa, con nói có đúng không dì Vương?"
Dì Vương vừa nghe, cũng hiểu đạo nghĩa này, nếu như tiểu tử kia không chấp nhận Đô Đô, vậy cũng không cần tiếp xúc, "được rồi, vậy thì dẫn đi đi. "
Trong lòng Vu San San vẽ ra hình trái tim.
Đô Đô rất hưng phấn, bởi vì mẹ muốn dẫn cậu ra ngoài chơi, đã rất lâu cậu rồi mới được ra ngoài chơi.
Có điều sau khi xuống xe thấy mẹ dẫn cậu vào quán cà phê, cậu có chút nghi hoặc, níu lấy làn váy cô ngửa đầu hỏi: "Mẹ ơi, chúng ta không đi chơi sao?"
Vu San San xoa xoa đầu tròn vo của hắn, "ăn đồ ăn cũng là đi chơi mà, đợi chút nữa mua kem cho con nhé."
Vốn Đô Đô nghe không phải ra ngoài chơi có chút thất vọng, nhưng lại nghe thấy có kem, chút thất vọng ấy lập tức biết mất, chân ngắn nhanh chóng nhảy bật lên, cực kỳ vui sướng, "chúng ta nhanh nhanh đi vào đi! "
Hai mẹ con tiến vào quán cà phê, phục vị lập tức tiến tới hỏi, Vu San San chưa kịp tìm kiếm đối tượng xem mắt của mình ngày hôm nay, một giọng nói nam nhân đã truyền tới, "Vu tiểu thư, chỗ này. "
Vu San San quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người mặc sơ mi xám lạnh ngắn tay đứng lên tại chỗ, đang vẫy tay với cô.
Không thể nghi ngờ, người này chính là đối tượng xem mắt của cô.
Vu San San một tay nắm lấy gậy ba chân (kiểu nạng ấy ạ),một tay nắm lấy tay Đô Đô, lúc tới gần mới nhìn rõ tướng mạo của người đàn ông này, kiến người khác ngoài ý muốn chính là, hoàn toàn không giống phán đoán trước kia của cô xấu xí, tướng mạo nam nhân này vẫn tính thanh tú, không đến nỗi quá xấu để không tìm được bạn gái, sao cần phải đi xem mắt?
Nam nhân vươn tay, lời nói lộ ra sự câu nệ: "Vu tiểu thư chào cô, tên tôi là Phùng Nghị. "
"chào anh, tôi tên là Vu San San." Vu San San buông Đô Đô ra, bắt tay với người này, thuận tiện giới thiệu Đô Đô luôn, "Đây là con trai tôi, Đô Đô. "
Phùng Nghị nhìn về phía Đô Đô, cúi người vươn tay cười nói, "Đô Đô chào cháu nhé."
Nhìn hắn muốn bắt tay mình trịnh trọng như vậy, vốn Đô Đô còn ngập tràn chút biểu tình nghi ngờ lập tức chuyển thành vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm trang duỗi duỗi móng vuốt toàn thịt của mình ra bắt tay với người ta, "chào chú ạ, con là Đô Đô, lần đầu gặp mặt mong được chỉ giáo nhiều hơn. "
Phùng Nghị bị biểu tình tiểu đại nhân của tiểu gia hỏa này chọc cười, cười cười nhìn về phía Vu San San, nói: "Đô Đô thật đáng yêu. "
"Ai nha, cũng bình thường thôi, nó rất nghịch ngợm. " Vu San San khiêm tốn trả lời, kỳ thực trong lòng rất hưởng thụ lời khen của hắn.
Mặc kệ người này có nói lời khách sáo hay không, màn võ thuận thể diện này làm cũng không tồi, vốn dĩ cô nghĩ hắn nhìn thấy mẹ con cô mặt sẽ biến sắc.
Bất quá cảm thấy người này có chút nhút nhát xấu hổ, nói chuyện với cô còn khẩn trương, rất hiếm thấy nam nhân ở tuổi này còn như vậy.
Đang nghĩ ngợi, Phùng Nghị đã đem thực đơn tới trước mặt hai mẹ con, "hai người muốn uống gì, gọi nhiều một chút, đừng khách khí. "
Vu San San cũng xác định không khách khí với hắn, đã gọi một cốc cappuccino, còn thay Đô Đô gọi một ly kem, còn một phần điểm tâm.
Đô Đô vốn đang nghi hoặc người chú này là ai tại sao lại ăn uống cùng bọn họ, nhưng mắt thấy đồ ngon lập tức được đưa tới liền đem nghi hoặc quên mất, thống khoái ăn ngon miệng.
Vu San San: .
Lỗ cho mình còn nghĩ nếu hắn hỏi tới thì làm sao để bịa chuyện lừa ngươi, phi, tất cả chỉ là nghĩ nhiều mà thôi.
Đại khái bởi Đô Đô ở đây, Phùng Nghị ngại ngùng không nói gì, chỉ nhìn ngắm Đô Đô ăn đồ ăn, Vu San San cũng không muốn nói gì với hắn, nhưng vốn đang xem mắt, có những lời cần phải nói rõ ràng, ví dụ, bọn họ không thích hợp.
Cho nên, nhìn Đô Đô ăn sắp xong, Vu San San xoa bóp thịt trên càm của hắn, chỉ vào bể cá để làm cảnh đặt ngoài cửa cách đó không xa nói: "Đô Đô con xem cá kìa. "
Hai mắt Đô Đô lập tức sáng lên, vội vàng thò cơ thể nhỏ bé ra nói: "mami con muốn đi xem cá nhỏ. "
"Đi đi. " Vu San San ôm hai nách đặt cậu đứng dưới đất, để cậu đi chơi.
Tiểu tử kia đi khỏi, Phùng Nghị tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng nói chuyện chính thức với cô, "Vu tiểu thư, nghe nói trước kia cô học vũ đạo?"
Nhìn hắn như vắt hết trí óc mới tìm được đề tài này, Vu San San cũng không tiện không cho chút thể diện, gật gật đầu, "có điều hiện tại không nhảy nữa, anh cũng thấy rồi đấy, mập như vậy nhảy không nổi nữa.. "
Không nghĩ tới cô sẽ chủ động mở miệng nói đến vóc người, vốn dự định cẩn thận từng li từng tí tuyệt không nhắc tới từ có liên quan tới cơ thể của Phùng Nghị trong nháy mắt không biết làm sao để nói tiếp, suy nghĩ một lát chỉ đành bồi thêm một câu, "thật đáng tiếc, có điều có thể giảm béo. "
Vu San San: ".. "
Huynh đệ, huynh đài biết anh vừa đắc tội với tôi hay không? Nói để phụ nữ giảm cân có thể bị đánh chết đấy anh không biết à?
Thấy sắc mặt của Vu San San không tốt lắm, Phùng Nghị hậu tri hậu giác ý thức được câu trả lời của mình không đúng lắm, nhanh chóng mở miệng cứu vớt lại: "thực ra con gái mập một chút mới đẹp, khỏe mạnh sẽ không dễ ốm đau. "
Vu San San: Huynh đệ, rốt cuộc biểu được tại sao anh cần dựa vào xem mắt rồi, vấn đề nằm ở chỗ tình trường này!
"Phốc xuy --" trùng hợp ngồi bàn phía sau Vu San San Kỷ Hiện rốt cục không nhịn được che miệng bật cười, cười đến bả vai đều run lên, "tình trường của vị huynh đệ này có chút cảm động nha, không biết nữ nhân không thích nghe nhất là béo hay sao, khỏe sao?"
Nguyên Lãng lại không có cười, ánh mắt chăm chú nhìn vào ly cà phê trước mặt.
Kỷ Hiện cười nói: "anh cảm thấy anh với hai mẹ con nhà này đặc biệt có duyên ấy, không ngờ tới đây cũng gặp được, người phụ nữ phía sau chính là mẹ của cậu bé rất đáng yếu đấy, lần trước chúng ta gặp qua ở bệnh viện, chú còn ấn tượng không? "
Nguyên Lãng mím môi, ngón tay chạm nhẹ vào cạnh cốc.
Kỷ Hiện vẫn tiếp tục nói: "có điều có điểm kỳ lạ á, con đã có rồi, sao lại phải đi xem mắt nhỉ? Chẳng lẽ chồng đã qua đời? Hoặc là ly dị rồi? "
Ngón tay gõ vào cạnh cốc của Nguyên Lãng ngừng lại.
Ba câu nói đều không được đáp lại, Kỷ Hiện rốt cục nhận thấy có chút không bình thường, hỏi: "chú làm sao vậy? "
Nguyên Lãng lại đem tầm mắt ngước lên, rơi vào người đàn ông ở bàn đối diện, chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt của người ấy, nhưng tiếng nói lại không nghe được.
Đàm thoại bên kia cũng kết thúc.
Phùng Nghị mở miệng hỏi phương thức liên lạc của Vu San San khuôn mặt còn có chút đỏ, "Vu tiểu thư, chúng ta thêm bạn wechat nhé! Liên lạc lại! "
Vu San San kinh ngạc chau mày, thằng nhãi này sao lại còn muốn cả wechat nữa? Còn muốn liên lạc nữa? Hắn thật sự nhìn trúng cô?
"Phùng tiên sinh, khó khi anh thích người mập? "
Phùng Nghị quẫn bách, thành thành thật thật lắc đầu, ấp úng nói: "Không phải, tôi.. tôi chỉ là.. "
"Được rồi, tôi biết Phùng tiên sinh. " Vu San San ngắt lời của hắn, "tôi biết là anh đang giữ mặt mũi cho tôi, bất quá tôi biết chúng ta không thích hợp, anh cũng không nhất thiết ép buộc bản thân, cứ như vậy đi, chúng ta giải tán thôi. "
Vu San San nói xong cũng không đợi nhìn sắc mặt của đối phương mà cầm lấy cây chống đứng lên chuẩn bị rời đi.
Ai biết, giây phút quay đầu lại, người không muốn gặp nhất lại xuất hiện trước mắt cô.
Khuôn mặt cương nghị vẫn trong nhớ, đôi mắt chim ứng sắc bén thâm trầm có thể đem người hút vào, lúc này đôi mắt ấy đang lẳng lặng bình tĩnh nhìn cô, sâu thẳm hắc ám suýt chút nữa làm cô không thể hít thở.
Tim Vu San San bị dọa sắp ngừng đập luôn.
"Vu tiểu thư.. " Phùng Nghị đứng dậy như muốn nói gì đó, nào biết còn chưa kịp nói, Vu San San giống như lửa cháy tới mông vậy, nắm lấy cây chống nhanh chóng đi ra cửa, đi qua Đô Đô đang xem cá nhỏ không xa phía trước, một giây sau đã biến mất ở trước cửa.
Phùng Nghị há mồm trợn mắt, lần đầu tiên thấy có người dùng gậy chống mà lại đi nhanh như vậy.
Vu tiểu thư như thế là không muốn ở cùng chỗ với hắn ư?
Nghĩ như vậy, Phùng Nghị thất bại cúi đầu, vì mặc niệm cho lần xem mắt thứ mười ba thất bại, đến Vu tiểu thư như vậy còn coi thường hắn? Hắn thất bại như vậy sao?
* * *
Mà Nguyên Lãng, nhìn chằm chằm hai thân ảnh một to một nhỏ đến khi biến mất, vẫn không chịu thu hồi ánh mắt.
Kỷ Hiện lấy tay quơ quơ trước mặt hắn, kỳ quái hỏi: "Nguyên Lãng, chú có phải thực sự quen biết hai mẹ con kia không? Anh phát hiện mỗi lần nhìn thấy bọn họ chú đều không đặc biệt thích hợp, rốt cuộc chú làm sao vậy? "
Nguyên Lãng không nghe rõ Kỷ Hiện đang nói cái gì, trong đầu vẫn hiện lên bóng dáng của cậu bé mập mạp kia.
Tốc độ tim đập càng ngày càng nhanh, một loại ý tưởng vi diệu bất khả tư nghị không thể khống chế hiện lên não bộ của hắn, mặc dù biết đại khái bản thân nghĩ như vậy chính là điên thật rồi, nhưng hắn vẫn mở miệng hỏi Kỷ Hiện, "anh nói, cậu bé kia đại khái bao nhiêu tuổi? "
Kỷ Hiện sửng sốt, tiếp tục trả lời: "Đại khái ba bốn tuổi! Làm sao vậy? "
Ba bốn tuổi?
Hô hấp dồn dập, Nguyên Lãng đột nhiên đứng lên, ném lại một câu "em đi trước, còn có việc" liền vội vàng gấp gáp rời khỏi nơi này, làm cho Kỷ Hiện hoàn toàn mơ hồ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.