Nằm trên giường, Vu San San căn bản ngủ không được, nhìn chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên tay mình, cả người như nằm trên mây vậy, có huyền giác như đây không phải sự thật, luôn cảm thấy tất cả những chuyện vừa phát sinh chỉ là do bản thân sinh ra ảo giác. 
Có điều đêm nay không ngủ được không phải một mình cô, sắp tới mười hai giờ, Ngô Tịnh gửi tin nhắn tới. 
 "San nhi, ngủ chưa? " 
Căn cứ hiểu biết nhiều năm, Vu San San có cảm giác không hiểu được Ngô Tịnh tìm cô sẽ không có chuyện gì tốt lành, vì vậy cô trả lời lại biểu tình "đã ngủ rồi". 
Ngô Tịnh bên kia lập tức trả lại biểu tình cười hì hì, Vu San San cảm thấy Ngô Tịnh cũng không khác cái biểu tình này cười dâm như vậy. 
Ngô Tịnh: "hì hì hì, vốn muộn như vậy nhân gia cũng không muốn làm phiền cậu đậu, vạn nhất cậu đang làm chuyện gì không thuần khiết thì không tốt rồi, không ngờ rằng cư nhiên cậu còn có thời gian trả lời tin nhắn, xem ra lúc này cậu vẫn rất là thuần khiết. " 
Vu San San: . Mời thu hồi những phế liệu trong đầu lại, tôi vẫn là một đứa bé rất thuần khiết. 
Vu San San hỏi lại: "cậu làm gì giờ này còn chưa ngủ? Tư xuân à? " 
Ngô Tịnh: "tớ tư xuân ở đâu chứ? Tớ đây không phải kích động tới không ngủ được sao, tối nay tớ đã nhìn thấy một hiện trường đặc sắc tát mặt như vậy, cậu nói có thể không kích động không, nghĩ tới hiện cảnh ngoài nhà ăn hôm nay tớ lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cua-do-do/1098776/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.