17.
Đợi sau khi tôi khóc xong, Cố Lăng dẫn tôi tới “Trung tâm xả xì chét”.
Trong phòng xả stress để rất nhiều bình rượu, người mẫu hình người các kiểu, những thứ này dùng để cho khách đến đánh đập nhằm mục đích giải tỏa cảm xúc.
Vừa hay tôi có rất nhiều cảm xúc muốn xả, thế là mặc đồ bảo hộ xong tôi cầm gậy bóng chày đập không ngừng.
Trừ một ít chai rượu ra thì tôi đán lên người mẫu ình người giống ba tôi.
Đợi sau khi đập nát hình người kia, cảm xúc của tôi cũng được xả hết.
Cố Lăng cầm khăn lông lau mồ hôi cho tôi.
Tôi nói tầm: “Cố Lăng, anh tốt quá!”
Cố Lăng mỉm cười: “Anh tốt thì sao chứ? Có người tàn nhẫn tới mức hai năm không chịu gặp anh cơ mà!”
Tôi: …
Tôi không có mặt mũi gặp anh, phải biết lúc tiễn anh, tôi đã cưỡng hôn anh rồi còn đòi dẫn anh đi nhảy lầu, tôi cũng biết mất mặt chứ bộ.
Cố Lăng nhìn được sự ngại ngùng của tôi, anh sờ đầu tôi: “Lý Lý, anh không ngại việc đó, anh còn thấy vui nữa.”
Hả? Anh vui cái gì? Vui vì thấy tôi ngại hả? Hay anh có ý gì đó với tôi?
Tôi không dám hỏi, sợ lại ngại lần nữa.
18.
Tôi đến công ty gia đình làm như ý muốn của ba tôi.
Ba tôi vốn định để tôi làm ở bộ phận HR, đó là bộ phận không có việc gì để làm.
Ở đấy tôi không học được cái gì cả.
Tôi chủ động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cua-co-chieu-luoi-bieng/2846404/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.