*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Muốn được nhìn thấy cậu lâu hơn, muốn ghi nhớ thật rõ ràng hình ảnh cậu trong hồi ức.
Muốn kể cho cậu nghe những năm tháng ấy mình đã vì cậu mà làm bao nhiêu chuyện điên rồ.
Muốn ôm chầm lấy cậu mà oà lên nức nở, nói với cậu câu "mình thích cậu!"
Muốn cậu xuất hiện dù chỉ một chút thôi. Muốn ngày cuối cùng của 3 năm cấp ba vẫn có cậu ngồi ở đó, ở bên trái tôi.
Mình xin lỗi!
Xin lỗi vì đã không kịp nhận ra rằng hôm đó cũng là ngày cuối cùng mình được ngồi cạnh cậu. Xin lỗi vì không thể đoán trước được lúc nào thì cậu sẽ rời đi. Xin lỗi vì đã không nhìn cậu lâu hơn một chút. Xin lỗi vì không nói với cậu nhiều hơn một chút...
Mình xin lỗi vì đã đau lòng, cậu có biết không? Mình thực sự rất đau lòng.:)
Mình thậm chí còn chưa kịp nói với cậu "MH, chúng mình mãi là bạn cùng bàn nhé!"
Mình thậm chí đã từng chắc chắn là hôm nay cậu sẽ đến. Mình thậm chí đã nghĩ như vậy đấy.
Mình ngồi đó, vô thức ngoái sang phía bên trái mình. Nhìn lại góc bàn, chiếc ghế mà cậu đã từng ngồi ở đó. Và cậu biết không? Hôm nay mình đã viết lên bàn cậu ba từ đó. Ừm, là ba từ "mình thích cậu!". Nhưng mình biết, cậu mãi mãi cũng không bao giờ nhìn thấy được.:)
Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-crush-ban-cung-ban/3189704/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.