Thiệu Quang Khải vốn muốn xin phép ở bên chăm sóc cô, nhưngcô kiên trì phản đối, anh ta đành phải ngoan ngoãn chờ tan tầm mới trở lại.
Anh ta sẽ mang cho cô chút hoa quả và thuốc bổ, nói bệnhnhân cần ăn nhiều đồ ăn dinh dưỡng, nhưng cái anh ta gọi là “đồ ăn dinh dưỡng”đều đầy mỡ ngấy làm cô — muốn nuốt vô chi bằng kêu cô thắt cổ.
Cô ngược lại, cảm thấy đồ ăn bệnh viện ngon hơn, nhẹ mà ngonmiệng, còn có thể bồi bổ cho bệnh nhân khỏe trở lại.
Trước kia rốt cuộc làai nói đồ ăn bệnh viện khó nuốt như 10 cực hình thời Mãn Thanh? Lần sau có ngườinói như vậy, cô nhất định sẽ trịnh trọng bác bỏ.
Nhìn nhìn thời gian, Nhậm Mục Vũ cũng nên trở lại giúp côthay băng. Cuộc sống nằm trong viện, chờ đợi sự xuất hiện của anh trở thành nỗimong nhớ hằng ngày của cô.
Quả nhiên, đúng giờ anh đẩy cửa vào, cô nhìn không rời mắt,bởi vì cô biết, cô không còn cái quyền lợi mỗi khi nhớ anh liền gọi điện thoạikéo anh lại đây để cô nhìn 1 cái, ôm 1 cái.
Người, luôn luôn mất đi rồi, mới biết được cái gì đáng quý.
“Em không cần ngửa đầu, không phải tôi muốn hôn em”. Anhdùng khẩu khí nhẹ nhàng, nói giỡn.
Cô hy vọng anh hôn cô.
Dưới đáy lòng âm thầm thở dài, thoáng cúi thấp đầu, chỉ thấyđược vai gáy anh. Cổ trống không, thiếu vắng 1 vật đã nhiều năm tô điểm…
“Tốt rồi, hẳn là có thể yên tâm sẽ không để lại sẹo”. Anhcong người nhìn thẳng vào cô. “Chỗ khác thì sao? Có gì không thoải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-chia-tay/73097/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.