Anh là Cố Chính Vinh, trước mặt cô luôn làngười đàn ông đường hoàng ngạo nghễ, với bất cứ chuyện gì cùng điềm tĩnh xửtrí, với ai cũng nói cười bình thản. Giờ lại trầm lặng dựa vào cô, không phảicô đang mơ chứ? Hành động này khiến cô có áo giác, ảo giác rằng anh đang dựavào mình, rằng anh muốn có được sự an ủi và sức mạnh nơi cô.
******************
Sáng hôm sau, Tô Ngưng tinh dậy trong hương thơm ngàongạt của thức ăn, vào tới bếp mới phát hiện Lăng Tiểu Manh đang lúi húi trongđó, trên chiếc bàn nhỏ có cháo và trứng chiên, thấy cô bước tới Lăng Tiểu Manhmỉm cười, “Ăn sáng thôi, tôi thấy trong tủ lạnh không nhiều đồ lắm, nên làm đạimấy món”. Tô Ngưng nhìn chỗ thức ăn trên bàn, đưa hai tay làm dấu thập rồi nhìnsang, nhìn tới mức làm Tiểu Manh luống cuống, “Sao? Cô không thích ư?”.
“Tiểu Manh, có phải cô đã từng đổi tên không?”, TôNgưng túm lấy tay cô.
“Đổi tên? Đâu có đâu.”
“Không đứng, nhất định có, trước đây cô tên Nàng Ốc [1]đúngkhông?” Tô Ngưng cười hỉ hả, “Nếu không trước đây tôi đã vô tình làm nhiều việctốt, được ông Trời để mắt tới, phái cô xuống làm bạch hạc báo ân”. Tâm trạngkhó khăn lắm mới bình tĩnh lại được đã bị câu nói của cô ấy làm cho đảo lộn,Lăng Tiểu Manh vội cúi đầu bưng bát và một miếng lớn, gần như úp mặt vào bát.
Ăn xong bữa sáng họ cùng ra khỏi nhà, trong xe TôNgưng hỏi cô: “Tiểu Manh, cô định sẽ làm gì?”.
“Tôi phải tới công ty một chuyến, thu dọn một ít đồđạc.”
Tuy tối qua Lăng Tiểu Manh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-chay-tron-tinh-yeu/43029/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.