Anh là Cố Chính Vinh, trước mặt cô luôn làngười đàn ông đường hoàng ngạo nghễ, với bất cứ chuyện gì cùng điềm tĩnh xửtrí, với ai cũng nói cười bình thản. Giờ lại trầm lặng dựa vào cô, không phảicô đang mơ chứ? Hành động này khiến cô có áo giác, ảo giác rằng anh đang dựavào mình, rằng anh muốn có được sự an ủi và sức mạnh nơi cô. ****************** Sáng hôm sau, Tô Ngưng tinh dậy trong hương thơm ngàongạt của thức ăn, vào tới bếp mới phát hiện Lăng Tiểu Manh đang lúi húi trongđó, trên chiếc bàn nhỏ có cháo và trứng chiên, thấy cô bước tới Lăng Tiểu Manhmỉm cười, “Ăn sáng thôi, tôi thấy trong tủ lạnh không nhiều đồ lắm, nên làm đạimấy món”. Tô Ngưng nhìn chỗ thức ăn trên bàn, đưa hai tay làm dấu thập rồi nhìnsang, nhìn tới mức làm Tiểu Manh luống cuống, “Sao? Cô không thích ư?”. “Tiểu Manh, có phải cô đã từng đổi tên không?”, TôNgưng túm lấy tay cô. “Đổi tên? Đâu có đâu.” “Không đứng, nhất định có, trước đây cô tên Nàng Ốc [1]đúngkhông?” Tô Ngưng cười hỉ hả, “Nếu không trước đây tôi đã vô tình làm nhiều việctốt, được ông Trời để mắt tới, phái cô xuống làm bạch hạc báo ân”. Tâm trạngkhó khăn lắm mới bình tĩnh lại được đã bị câu nói của cô ấy làm cho đảo lộn,Lăng Tiểu Manh vội cúi đầu bưng bát và một miếng lớn, gần như úp mặt vào bát. Ăn xong bữa sáng họ cùng ra khỏi nhà, trong xe TôNgưng hỏi cô: “Tiểu Manh, cô định sẽ làm gì?”. “Tôi phải tới công ty một chuyến, thu dọn một ít đồđạc.” Tuy tối qua Lăng Tiểu Manh chưa nói gì nhiều, nhưng TôNgưng là người đã lăn lộn nhiều trong xã hội, chứng kiến nhiều chuyện trên đời,nửa đêm nhận được cuộc điện thoại đột ngột của Cố Chính Vinh, thử ngồi đoánnguyên nhân kết quả, chuyện của Lăng Tiểu Manh cũng hiểu tám, chín phần. Thế gian hiểm ác, một người bình thường muốn có thànhtựu thực sự là chuyện vô cùng khó khăn, trường hợp như Lăng Tiểu Manh khôngphải cô chưa từng chứng kiến lúc này nghe thấy cô nói vậy, Tô Ngưng bị sốc,“Tiểu Manh, cô từ chức sao?”. Khuôn mặt Lăng Tiểu Manh lộ rõ vẻ kiên định, “Ừ tôi sẽtừ chức. Nhưng triển lãm tôi vẫn sẽ tham gia, cô yên tâm.” Trường hợp tương tự như Lăng Tiểu Manh cô đã thấynhiều, nhưng khi tất cả còn chưa có kết cục gì đã nhất quyết rời xa người đànông đứng sau lưng mình, đây thực sự là lần đầu tiên cô chứng kiến. Cho dù trướcđây Lăng Tiểu Manh có vì cái gì mà ở bên người đàn ông ấy, giây phút này côthấy Tiểu Manh thật kiên cường, trong phút chốc cô thấy cảm động. Tô Ngưng đẩycửa xuống xe tóm lấy tay cô, “Được, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ nỗ lực hếtmình để làm triển lãm cho cô thật tốt, Tiểu Manh, tôi dám chắc cô sẽ sớm tunghoành ngang dọc, tất cả mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp, không sao đâu!”. Tô Ngưng kéo tay khá mạnh, tuy tối qua Lăng Tiểu Manhđã hạ quyết tâm, nhưng mọi việc đến quá đột ngột, thực ra còn có chút chốngchênh, lúc này thấy cô ấy nắm chặt tay mình, trong lòng đột nhiên ấm lại, tựnhiên nhìn Tô Ngưng mỉm cười. Tô Ngưng vội tới chỗ làm, lái xe đi trước, còn thò tayra ngoài cửa sổ hướng về phía sau vẫy chào tạm biệt. Từ gương chiếu hậu côtrông thấy Lăng Tiểu Manh vẫn đứng đó lặng im nhìn cô rời đi. Bóng hình nhỏ bé mỗi lúc một xa, mãi tới khi không cònnhìn thấy nữa, Tô Ngưng ngồi trong xe bặm môi quyết tâm, trong bụng thầm nghĩlần này dù có thế nào cũng phải cố hết sức giúp Lăng Tiểu Manh tới cùng, chẳngphải vì điều gì khác, mà chính là để lấy khí thế cho nữ giới! Tới công ty, Tô Ngưng còn chưa ngồi xuống thở ra hơiđã bị ông chủ gọi điện yêu cầu tới phòng làm việc, thực ra trên đường đi cô đãnghĩ tới sếp mình sẽ có phản ứng thế nào, một khi sự việc tối qua ông ta cũngcó tham dự, vậy thì mối quan hệ của ông ta và Cố Chính Vinh tuyệt đối khôngphải bình thường. Cũng chẳng sao, trước khi gõ cửa cô đã nghĩ sẵn trongđầu, nếu lúc này ông chủ lại nói không để Lăng Tiểu Manh, làm triển lãm, cônhất định sẽ làm cho những suy của ông ta bay lên chín tầng mây. Nghĩ vậy cô đẩy cửa bước vào với khí thế hừng hực, bêntrong có hai người đàn ông đang nói chuyện, trông thấy họ cô lặng người. Cả ba người nhìn nhau, ở nơi quen thuộc Tô Ngưng trôngthấy nhân vật không hề mong đợi, bỗng chốc chết lặng, quên luôn khí thế khi nãymình đang cố gắng duy trì. Phòng làm việc của ông chủ, đương nhiên không thể cóngười tự nhiên nhảy vào được, một trong hai người đàn ông đó chính là ông chủcủa Tô Ngưng, nhưng điều khiến cô sợ lại là người kia, cũng không phải anh tatrông đáng sợ, mà ngược lại, người đàn ông ấy phong thái tuyệt đỉnh nhìn cô mỉmcười. Phong thái ấy còn có thể là ai? Mỹ nam Bùi gia hânhạnh ghé thăm, trong nháy mắt cô thấy căn phòng làm việc quá đỗi quen thuộc nhưđang chào mừng nồng nhiệt. Chỉ có điều làm sao Bùi Gia Tề lại đột ngột xuất hiệntrong phòng làm việc của ông chủ cô? Ông chủ nói chuyện vui vẻ cùng anh takhông tính, còn cố ý gọi cô tới bên cạnh đứng nghe, điều này chẳng phải là quákỳ quái sao? “Tô Ngưng, đây là Bùi Gia Tề tiên sinh.” Ông chủ côđứng bên cạnh mỹ nam bỗng chốc trở nên lu mờ, đưa tay giới thiệu. “Không cần phiền phức vậy đâu Trương tiên sinh, tôibiết Tô tiểu thư.” “Thật không? Vậy thì tốt rồi. Tô Ngưng, chẳng phải tôivừa đưa tác phẩm của Lăng Tiểu Manh cho cô sao? Bùi Gia Tề tiên sinh rất yêumến Lăng Tiểu Manh, muốn cùng hợp tác với chúng ta.” “Hợp tác?” Nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, cô,đãtừng một mực cho rằng Lăng Tiểu Manh có thể tung hoành ngang dọc cũng bởi mốiquan hệ với Bùi Gia Tề, sau này đường đời khó đoán bỗng xuất hiện một Cố ChínhVinh, Lăng Tiểu Manh cũng ngầm thừa nhận, tại sao anh ta lại xuất hiện vào đúngthời điếm then chốt này kia chứ? Loạn hết rồi, Tô Ngưng tròn mắt nhìn không thốt nênlời. Ngược lại vẻ mặt Bùi Gia Tề khá thoải mái, vỗ vai ôngchủ “Để tôi nói chuyện với cô ấy, được không?”. “Được.” Ông chủ trả lời rất nhanh, nhưng nói xong liềnchần chừ một lúc, “Lăng Tiểu Manh...”. “Yên tâm, tôi thực sự rất coi trọng cô ấy, hơn nữa tôicó ăn thịt cô ấy đâu.” Bùi Gia Tề mỉm cười, rồi bước trước ra ngoài, lúc đingang qua Tô Ngưng còn không quên chào cô một tiếng, “Tô tiểu thư, có thể chotôi chút thời gian được không?”. Bùi Gia Tề ăn nói thật khách khí, Tô Ngưng tính cáchvốn ưa ngọt, thêm nữa lại chưa kịp thích ứng với nhan sắc hiếm thấy này, đầu ócchoáng váng theo anh ra ngoài. Họ ngồi đối diện nhau trong phòng họp nhỏ không mộtbóng người, thời gian còn sớm, qua tấm kính mờ có thể nhìn thấy bóng đồngnghiệp đang lục tục đi qua. Sau trận mưa lớn tối qua, hôm nay không khí quangđãng, từ trong phòng trông ra ngoài thấy sắc trời xanh trong, cảm giác khiến tathư thái dễ chịu. “Tô tiểu thư, vẻ mặt này của cô, là bởi gặp tôi, côrất bất ngờ sao?” Sau khi ngồi xuống Bùi Gia Tề nói trước. “Bùi tiên sinh, anh tới đây là vì chuyện của Tiểu Manhsao?” đã quen bận rộn, Tô Ngưng thẳng thắn đưa ra câu hỏi. Tuy mới chỉ gặp nhau một lần, nhưng ấn tượng của BùiGia Tề với Tô Ngưng còn rất sâu sắc. Nhớ lại đáng vẻ của Lăng Tiểu Manh và côđứng cạnh nhau hoàn toàn đối nghịch nhưng lại hợp đến bất ngờ, anh nói mà khôngnhịn được cười, “Đúng rồi, nhưng tôi không đến với tư cách cá nhân”. “Vậy anh đến với tư cách gì?” “Không biết Tô tiểu thư có từng nghe qua phòng thiếtkế của tôi không?” “Phòng thiết kế?” Bùi Gia Tề nói ra một cái tên, Tô ngưng hít một hơithật sâu, “Đó là của anh? Nhưng tôi chỉ biết Đồ...”. "Đồ Trình là cộng tác của tôi, gọi là thầy cũngđược, bạn bè cũng được, chỉ là tôi ít khi xuất hiện mà thôi”, thấy cô nhắc tớitên bạn mình, Bùi Gia Tề bèn giải thích. Nhìn ánh mắt anh biến hóa khôn lường, Tô Ngưng biếtanh không bịa đặt, địa vị gia đình anh trong giới kiên trúc không dễ lung lay,thiết kế gia dụng nếu đem so với kiến trúc mà nói, mãi mãi chỉ là hoa cỏ venđường, anh ta có hứng thú cùng bạn bè mở một phòng thiết kế như một cuộc dạochơi cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng vấn đề là phòng thiết kế đó đã là kim chỉ namhạng nhất, nhì trong nước, thầy Lý thì khỏi phải bàn, những thiết kế qua tayông có xấu xí thế nào cũng trở thành xinh đẹp, còn anh chàng Đồ Trình kia, hainăm nay là nhà thiết kế mới thành danh với quyền lực rất lớn, rất có danh tiếngtrên thế giói. Tô Ngưng bắt đầu dao động, nhưng vẫn cố gắng giữ bìnhtĩnh, nét mặt lạnh lùng, “Thế này nhé, anh định hợp tác với chúng tôi như thếnào?”. “Tôi muốn mời Tiểu Manh tới phòng thiết kế của tôi,rồi chúng ta sẽ cung cấp toàn bộ những nguyên liệu mà cô ấy cần, đương nhiên,lần triển lãm này cô ấy vẫn tham gia với danh nghĩa cá nhân.” “Hả?” Sao nghe thế nào cũng thấy phi vụ làm ăn này sẽlỗ chổng vó, Tô Ngưng ngơ ngác, “Tại sao anh phải giúp Tiểu Manh nhiều đếnthế?”. Vẻ mặt của cô trông rất thú vị, Bùi Gia Tề tiếp tụccười nói, “Tô tiểu thư, tôi không phải dân làm ăn”. “Điều này tôi biết.” “Là vì tôi yêu mến Tiểu Manh nên mới muốn giúp cô ấy.Đương nhiên, tôi cũng có mục đích của riêng mình”. “Mục đích gì?” Tô Ngưng bắt đầu có phần cảnh giác, lạibắt đầu làm vẻ mặt mẹ gà mẹ xù lông. Bùi Gia Tề tủm tỉm, “Thứ nhất, tôi thấy được khả năngphát triển của Lăng Tiểu Manh, nên hy vọng nhân cơ hội này mời cô ấy tham giavào phòng thiết kế của chúng tôi”. Đã hiểu, anh ta đánh giá cao tiềm lực, lý do này khôngtồi chút nào, Tô Ngưng gật đầu. “Còn nữa, tôi rất có cảm tình với Lăng Tiểu Manh điềunày có cần tôi nói tiếp nữa không?” Có thể hiểu được, nhưng lúc này anh ta nói thẳng ranhư thế, Tô Ngưng vốn già dặn kinh nghiệm mà cũng phải nghệt mặt ra nhìn, miệngmở lớn, trong lòng như có một ấm nước vừa sôi, ùng ục, ùng ục cuộn chảy ghêgớm. Nhìn qua vai anh, Tô Ngưng hướng ánh mắt về một miềnxa xăm…Tiểu Manh, cô thật lợi hại, kể từ giờ phút này cô là thần tượng, làthánh thần của tôi, tôi phải theo cô học hỏi mới được! Động tác đầu tiên khi Lăng Tiểu Manh bước vào công tyngày hôm nay là hít một hơi thật sâu để giúp mình quyết tâm hơn, rồi bước vàophòng làm việc đánh đơn xin thôi việc. Lúc đánh máy cô lưu luyến nhìn quanh cănphòng một lượt, nhưng tay vẫn gõ không ngừng, một lá đơn ngắn ngủi chẳng mấychốc đã đánh xong. Tờ giấy được gấp kỹ càng rồi nhét vào phong thư, taycầm lên, cô đi thẳng ra ngoài. Trưởng phòng Thiết kế vừa tới, cửa phòng làmviệc còn đang khép hờ, anh ngồi xuống rót chén trà mới uống được một ngụm, nghethấy tiếng gõ cửa chỉ nói đúng một tiếng “Mời vào”. Xem xong phong thư Lăng Tiểu Manh đưa cho mình, anhkhông khỏi kinh ngạc, nhìn cô rồi lại cúi xuống đọc, xem xong lại nhìn cô, độngtác cứ lặp đi lặp lại mấy lần mà chẳng nói được lời nào. Không phải anh thấy Lăng Tiểu Manh muốn nghỉ việc mànhất thời xúc động không thể chấp nhận, nói thật anh vẫn không ưa cô Lăng cảngày lượn đi rồi lượn về. Phòng Thiết kế mẫu đâu cần đến tài hoa cái thế, mọingười ngoài những lúc giao mùa phải bận rộn hơn một chút, còn ai chẳng muốnnghi ngơi để hưởng thụ cuộc sống? Chỉ có cô cả ngày vùi đầu vẽ vời, thường ngàychẳng nói chuyện, lúc thảo luận cứ cố chấp chỉ biết mình, thật khó chấp nhận. Nhưng lúc này ở công ty cô rất được coi trọng thế màđột ngột bỏ đi, thực sự anh không hiểu tại sao. Lặng người một hồi rồi chợt nhớtới tin tức cách đây không lâu, tại Đại hội thường niên John McCain Lăng TiểuManh bất ngờ được đề cao, anh chau mày, cuối cùng lấy lại tình thần, “Cô Lăng,đột ngột từ chức thế này, công ty cần một lý do chính đáng” “Là lý do cá nhân của tôi.” Vứt bỏ thế này sao? Anh còn nhớ lúc cô gái nhỏ này mớitới, lo mất công việc tới phát sợ, haizz, đúng là thời thế đổi thay, thành danhrồi là khác hẳn. Anh có phần khinh thường, gập gọn lá đơn tiếp tục nói“Trước khi công việc chưa được bàn giao cô không thể đi được, điều này cô hiểuchứ?”. “Tôi hiểu. Kế hoạch của mùa này tôi đã làm xong đấy,đợi chút nữa tôi sẽ bàn giao tất cả cho người khác. Nếu có vấn đề gì, có thểliên hệ với tôi bất cứ lúc nào”, Lăng Tiểu Manh đã nghĩ đến điều này từ trước,cô trả lời rất nhanh. “Tôi vẫn phải liên hệ với phòng Nhân sự.” Liên hệ đi, chỉ cần không kinh động tới Cố Chính Vinhlà được, Lăng Tiểu Manh bắt đầu bối rối, “Nếu không có vấn đề gì, bàn giao xongtôi có thể rời đi luôn được không? Tôi còn chút việc riêng phải làm”. Làm gì vội vậy, Trưởng phòng càng nghi ngờ, “PhòngNhân sự sẽ chiếu theo hợp đồng mà làm, công ty có thể yêu cầu cô bồithường...”. “Tôi hiểu, công ty có thể xử lý theo quy định, tôicũng không có ý kiến gì khác.” Lăng Tiểu Manh đã bắt đầu nhìn ra phía cửa, ýmuốn đi rất rõ. Muốn đi đến thế sao? Trưởng phòng tức tối, giọng nóilập tức trở nên lạnh lùng, “Cô Lăng, một khi đã như vậy thì tôi cũng chỉ có thểchúc cô thuận buồm xuôi gió trên con đường của mình”. Tuy nói là đi gấp, nhưng khi cô bàn giao xong tất cảthì cũng đã gần tới trưa. Lúc ôm đồ đạc bước ra khỏi cửa tất cả đều rất yêntĩnh, bình thường Lăng Tiểu Manh rất ít giao thiệp với người trong công ty, đivội vàng, tới cửa không để lại chút tăm hơi, cũng chẳng mấy ai quan tâm khithấy cô bỏ đi. Phía bên ngoài ánh nắng chói mắt, cô ngoái lại nơimình thân thuộc nhất suốt hai năm nay, rồi đi thẳng về phía trước không chútvương vấn. Mới đi được một bước thì phía sau bỗng có người gọi cô, giọng rấtgấp, trong nháy mắt đã ở ngay sau. “Lăng Tiểu Manh, này, Lăng Tiểu Manh, cô đừng đi nhanhnhư thế chứ.” Trưởng phòng Thiết kế và trưởng phòng Nhân sự đuổi theo sau thởphì phò, vừa thấy cô dừng bước thì mặt mũi rạng rỡ. Trước khi cất lời hai ngườilại nhìn nhau, có cùng một kiểu mặt... Lăng Tiểu Manh, cô lợi hại, ừ thì cô lợihại, trông có vẻ đi lại vật vờ, nhưng không ngờ đuổi theo khó đến vậy, đúng lànhìn thì tưởng vớ vẩn mà khiến người ta ngạc nhiên đến thế. “Có việc gì không?”, Tiểu Manh vẫn ôm túi đồ trongtay, nhẹ nhàng hỏi. Hỏi thừa, nếu không có chuyện thì họ chạy gấp thế làmgì? Hai người đó còn nhìn nhau, rồi trưởng phòng Nhân sự nói trước, giọng khákhách sáo, “Lăng Tiểu Manh à, Tổng giám đốc Cố tìm cô”. Tới rồi, tới rồi, tới rồi! Lăng Tiểu Manh hối hận saomình không chạy nhanh hơn, vẻ mặt đau khổ, “Tại sao Tổng giám đốc Cố muốn gặptôi? Tôi, tôi đã từ chức rồi mà”. “Tôi biết, nhưng Tổng giám đốc đã xem báo cáo về việctừ chức của cô, nhất định bảo cô trước khi đi phải tới gặp một lần, có thể làmuốn giữ cô lại chăng?” vẻ mặt mếu máo, nhưng vẫn cố nói cho hết nhẽ. “Tôi không,..”, Lăng Tiểu Manh không giỏi từ chối,nhưng lần này cô muốn vượt qua chính mình. “Đi mau lên, Tổng giám đốc Cố đang đợi kìa.” Sao cóthể để cô nói hết, trưởng phòng Nhân sự là một người phụ nữ trung niên, khi nãymới được mở mang về tốc độ của cô, lúc này không quản ba bảy hăm mốt tóm lấytay cô, lo liệu trước sau, đề phòng cô đột nhiên biến mất. Gần như được áp giải tới tầng làm việc của Tổng giámđốc, lúc được thả ra thì Lăng Tiểu Manh đã mặt đỏ tía tai. Bước ra khỏi thang máy trưởng phòng Nhân sự mới chịubuông tay, nhưng vẫn đứng chặn ở phía sau, trợ lý đặc biệt của Cố Chính Vinh,Trần Vân cũng xuất hiện. Cửa phòng làm việc của Cố Chính Vinh khóa trái. Lúc gõcửa cô nhìn trái nhìn phải, tất cả đều đang nhìn chằm chằm, thấy thế nào cũngkhông có đường thoát, Lăng Tiểu Manh đành cúi đầu nghe theo. Bước vào trong cô mới phát hiện trong phòng nồng nặcmùi khói thuốc, Cố Chính Vinh ngồi trên bàn làm việc ngẩng đầu nhìn lại, côkhông nhìn rõ nét mặt của anh, chỉ thấy anh trầm tư dập tắt điếu thuốc trongtay Căn phòng cách âm rất tốt, cửa đóng rồi im lặng như tờ, Cố Chính Vinh ngồiđó không động đậy, mãi lúc sau mới cất lời, “Tiểu Manh, em qua đây”. Lăng TiểuManh vừa nhấc bước theo phản xạ, liền tỉnh ngay, lập tức dừng lại, sau khi dừngbước chỉ nói đúng một câu, “Em nghỉ việc rồi”. Gương mặt Cố Chính Vinh vẫn ở trong bóng tối, hình nhưanh đang cười, nhưng Lăng Tiểu Manh tự hỏi lúc này anh tuyệt đối không thể cườiđược, nhất định cô bị ảo giác, cô nhất quyết không để bị dụ dỗ nữa, đứng yênbên cạnh chiếc sô pha trong phòng khách, hai tay tóm lấy phía lưng ghế ngón taysiết chặt, bộ dạng rất kiên quyết. Cố Chính Vinh không nói, mà đứng dậy bước tới, thoảngmùi hương thân thuộc, Lăng Tiểu Manh chỉ thấy da thịt mình như căng lên, timđập nhanh hơn, ngón tay nắm chặt. Đúng, cô đang hạ quyết tâm, nhưng sức mạnh của thóiquen suốt hai năm nay quả rất lớn, đối diện với Cố Chính Vinh cô chẳng có cáchnào để trấn tĩnh bản thân được. “Tiểu Manh, anh đã đọc qua đơn từ chức.” Anh bước tớingồi xuống sô pha, rồi ra dấu bảo cô ngồi xuống, thấy cô không động đậy anh đưatay kéo cô ngồi xuống. Chiếc ghế rộng mênh mông, anh vừa chạm tay vào cô đãngồi xuống ngay, dũng khí lên cao mở miệng nói: “Em nghỉ việc rồi. Còn chìakhóa xe, em đặt trên tủ giày trong nhà. Còn cả...”. “Còn cả cái gì?” Anh tiếp lời, “Còn cả việc em định sẽkhông nghe điện thoại của anh, không gặp mặt anh, không ở bên anh nữa đúngkhông?”. Không ngờ anh lại thẳng thắn đến vậy, Lăng Tiểu Manhchẳng biết phải nói gì, mắt đăm đăm nhìn anh một lúc lâu, cô cúi nhìn rồi khẽgật đầu. Má lạnh toát, là tay của Cố Chính Vinh, trong chớp mắtcô giật mình hoảng hốt, nhưng sau đó thấy vai nằng nặng, hóa ra anh đã nghiêngngười áp mặt vào cổ cô, hơi thở sâu mà dài, từng luồng khí phả lên mặt cô. Lăng Tiểu Manh thấy hơi sợ, đưa tay định ôm lấy anhnhưng lại thấy không nên, tay cứng đờ rồi rụt lại. “Anh sao vậy?” “Chẳng sao cả, chỉ là hơi mệt, muốn tựa một chút.” CốChính Vinh không nhúc nhích, giọng nói cũng nhẹ, mãi mới thốt ra được mấy chữ,“Tiểu Manh, em muốn đi thật ư?” Sau khi hạ quyết tâm bỏ đi, cô đã nghĩ rấtnhiều về phản ứng của Cố Chính Vinh. Nhưng cô hoàn toàn không thể tưởng tượngđược cảnh tượng như bây giờ. Anh là Cố Chính Vinh, trước mặt cô luôn là người đànông đường hoàng ngạo nghễ, với bất cứ chuyện gì cũng điềm tĩnh xử trí, với aicũng nói cười bình thản. Giờ lại trầm lặng tựa vào vai cô, không phải cô đangmơ chứ? Hành động này khiến cô có ảo giác, ảo giác rằng anh đang dựa vào mình,rằng anh muốn có được sự an ủi và sức mạnh nơi cô. Giống như có dòng nham thạch chạy qua, lồng ngực đaunhư phải bỏng, hóa ra trái tim run rẩy đã ào ào rỉ máu, Lăng Tiểu Manh dùng tấtcả sức lực để khống chế bản thân. Bàn tay đặt bên hông nắm chặt lại, siết mạnh,đầu ngón tay tê dại. Lăng Tiểu Manh thử mở miệng nói nhưng cổ họng đau rát,cố gắng mấy lần nhưng chẳng nói được thành lời. Trong chớp mắt một bên vai độtnhiên nặng trĩu, dường như anh đã đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên cô, ngườicô như run lên. Rồi Cố Chính Vinh ngẩng đầu, cuối cùng cũng thấy rõđược nét trên khuôn mặt anh, rất bình tĩnh như thể vừa rồi chưa hề xảy rachuyện gì, “Anh biết rồi, sắp tới em định ở đâu?”. Tối qua anh đã điện cho TôNgưng, chẳng lẽ anh còn không biết? Lăng Tiểu Manh tiếp tục im lặng. Lăng Tiểu Manh lại thấy má mình lạnh toát, động tácquen thuộc, ngón tay Cố Chính Vinh vuốt nhẹ lên, “Cũng được, em đi đi, chuẩn bịtriển lãm cho tốt, đợi một thời gian anh sẽ tới đón em”. Câu nói này... Mỗi mộttừ, mỗi một chữ cô đều nghe rất rõ, thế nhưng không tài nào lý giải được. Timvẫn đau nhói, hít một hơi để trấn tĩnh lại, Lăng Tiểu Manh trợn tròn mắt, địnhnói gì đó, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Phòng làm việc của Cố Chính Vinh vẫn luôn bận rộn, từlúc cô bước vào tới giờ yên lặng chưa quá mười phút, nhưng Lăng Tiểu Manh thấynhư gần chục năm, lập tức đứng dậy, chỉ tay về phía cửa, “Anh bận rồi, em phảiđi đây”. “Anh còn chưa nói hết.” Cố Chính Vinh vẫn ngồi đó, hiếm khi độ cao đảolộn thế này, anh ngẩng đầu nhìn, ngăn không để cô bỏ đi. Nếu để anh nói tiếp liệu cô còn có cơ hội trốn thoát?Thiếu chút nữa là Lăng Tiểu Manh bịt tai lại. Tiêng gõ cửa gấp gáp, điện thoại trên bàn Cố ChínhVinh reo vang, anh ngoái đầu nhìn, cuối cùng cũng đứng dậy ra nghe. Anh vừa quay người, Lăng Tiểu Manh đã thấy áp lực giảmđi phần nào liền nhấc chân bước ra cửa. “Đợi một chút.” Cố Chính Vinh vừa cầm điện thoại vừanói, trong lòng rối bời, cảm thây bất lực trước phản ứng của cô. Lăng Tiểu Manh rốt cuộc vẫn là Lăng Tiểu Manh, phảnứng khi bỏ nhà ra đi cũng khác hẳn với người khác. Những cô gái khác đến mộtmức độ nào đó bằng bất cứ giá nào cũng sẽ bày tỏ quyết tâm của mình, mãnh liệthơn một chút thì sẽ quăng đồ đạc vào mặt đàn ông rồi quay người bỏ đi, cô thìngược lại, đến lúc này vẫn nhẹ nhàng, thỏ thẻ, nếu không cũng im lặng. Im lặng là tốt, im lặng là vàng, anh phục rồi. Nhưng cô có được một nơi yên tĩnh để chuẩn bị triểnlãm cũng tốt, anh vốn đã định để cô rời bỏ vị trí hiện tại ở công ty, chỉ làchưa kịp nói rõ, tất cả đều trở nên hỗn loạn. Cố Chính Vinh liền nhấc máy nghe điện thoại, đầu dâybên kia là giọng trợ lý Trần Vân, “Tổng giám đốc Cố, có người muốn gặp ngài”.“Bảo họ đợi chút, giờ tôi không có thời gian.” “Đó là... là vợ con ngài, cóthật ngài muốn họ đợi không?” Cố Chính Vinh lặng người, ánh mắt lướt qua Tiểu Manh lúc này nhân lúc anh không để ý đã mở cửa,tiếng gõ cửa im bặt, hai người đứng đối diện nhau trước cửa đều lộ vẻ kinhngạc. Đứng ngoài cửa chính là Nhã Tư Mẫn, thấy Lăng TiểuManh chần chừ một lúc, rồi cô cất tiếng hỏi, “Cô là... Tiểu Manh?”. Trợ lý TrầnVân vẫn đứng ngoài cửa, tuy cực kỳ kiềm chế những vẫn thoáng vẻ hiếu kỳ. Nhìn thấy Nhã Tư Mẫn, Lăng Tiểu Manh lập tức nhớ lạicảnh tượng tối qua ở sân bay, trong nháy mắt cô thấy quẫn bách vô cùng, nghiêngngười nhẹ nhàng nói một câu “Xin lỗi”, rồi nhấc chân toan bỏ đi. Tuy trong lòng còn rất hỗn loạn, nhưng phản ứng củaNhã Tư Mẫn vẫn rất nhanh, cô túm lấy cánh tay Lăng Tiểu Manh, đổng thời cấttiếng ngăn lại, “Đợi chút, Tiểu Manh, cô đợi chút”. Cố Chính Vinh đã ngắt máybước tới, Trần Vân làm việc cùng Cố Chính Vinh đã nhiều năm, sớm được huấnluyện tác phong, hiện tại đã lui ra ngoài. Lăng Tiểu Manh chạy không kịp, bịNhã Tư Mẫn kéo vào trong phòng, cuối cùng tất cả cùng bước vào phòng của Tổnggiám đốc, cửa đóng rồi nhưng chẳng ai nói chuyện, không gian rộng lớn dần trởnên yên ắng. Lăng Tiểu Manh thử rụt tay lại, nhưng Nhã Tư Mẫn vẫntúm rất chặt, không thể rút tay lại, trong bụng cuống lên, mặt cô bỗng đỏ ửng. Mike đã sáu tuổi, lúc này đứng bên cạnh chứng kiến vớisắc mặt kỳ lạ, nhưng thấy Cố Chính Vinh tới liền quên ngay hai người phụ nữđang lôi lôi kéo kéo bên này, nhảy tới bên anh. Cố Chính Vinh đưa tay ôm lấy bé Mike đang chạy tới,rồi cất tiếng hỏi Nhã Tư Mẫn, “Sao tới đột ngột vậy? Mới về đến nhà chẳng phảiđể hai người nghỉ ngơi cho khỏe sao? Đã xảy ra chuyện gì?”- Tận ba câu hỏiliền, Lăng Tiểu Manh nghe xong như ba cái bạt tai giáng xuống, thấy mình đứng đâythật sai lầm và nực cười, cố giằng tay mạnh thêm chút nữa. Nhã Tư Mẫn ngẩng đầuđịnh trả lời, thấy tay hơi động cuối cùng Tiểu Manh cũng giằng ra thành công. Lăng Tiểu Manh vừa có được tự do liền quay đầu bỏ đi,Nhã Tư Mẫn thở dài, không kéo cô ấy nữa, trong tình cảnh rối ren ấy tiếng nhạcvang lên, Lăng Tiểu Manh lặng người một lúc mới phát hiện là điện thoại củamình, cho tay vào trong túi lấy ra. Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người côđưa máy lên nghe, đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc, hình như đang cười,“Đồng chí Tiểu Manh, vẫn đang ở công ty à?”. Bùi Gia Tề? Không thèm hỏi sao anhlại gọi điện, Lăng Tiểu Manh trả lời luôn, “Đúng, tôi đang ở công ty, nhưng sắpra ngoài rồi”. Lăng Tiểu Manh tay ôm điện thoại bắt đầu nói linh tinh, “Tổng giámđốc Cố, Cố phu nhân, tôi thực sự phải đi, còn có việc phải làm, hơn nữa bạn tôiđã đứng đợi bên ngoài”. Đến lúc này rồi, cho dù có là Tổng thống Mỹ gọi điệnnhầm thì cô cũng sẽ nói vậy, huống hồ là Bùi Gia Tề, việc cấp bách trước mắt làphải đi khỏi chỗ này, đi rồ hãy tính, giải thích sau cũng được. Nhưng trong điện thoại vọng ra câu trả lời rõ ràng củaBùi Gia Tề, tiếng cười sang sảng, “Tiểu Manh, không phải cô có thiên lý nhãnthuận phong nhĩ [2] đấychứ? Sao chuẩn vậy, vừa bói đã biết tôi ở cửa công ty rồi? Có cần tôi vào trongđón không? Tôi sẽ rất vui nếu được tiếp tục làm việc tốt mỗi ngày”. “Tiểu Manh,đừng đi.” Nhã Tư Mẫn cũng cuống, ngoái đầu nhìn Cố Chính Vinh, “Chính Vinh,không phải cô ấy đang hiểu lầm chứ? Để em nói được không?” Còn muốn nói gì? Côthật sự không muốn nghe, Lăng Tiểu Manh nhất thời cuống quýt, “Không cần nóinữa. Tôi không hiểu lầm đâu, bạn tôi thực sự đang đứng ở ngoài, không tin đểtôi anh ấy vào đón”. Từ đầu đên cuối, Cố Chính Vinh không hề lên tiêng, lúc nàycũng bắt đầu chau mày, “Tiểu Manh, em trả lời câu hỏi của anh trước đã. Ngườibạn nào tới đón em? Mời anh ta vào”. Chịu rồi, Lăng Tiểu Manh mặt mũi sầm sìnói vào trong điện thoại: “Anh có thể vào đón tôi được không?”. Tuy không ngờcô nói vậy thật, Bùi Gia Tề vẫn trả lời rất nhanh, “Đương nhiên rồi, cô đang ởđâu?”. “Tôi đang ở phòng của Tổng...” Giọng không thể bé hơn, Lăng Tiểu Manhthực không dám tưởng tượng việc gì sắp xảy đến. Nhã Tư Mẫn vẫn muốn nói gì đó, Cố Chính Vĩnh ngoái đầuhỏi đứa bé bằng tiếng Thụy Điển, “Mark, đã xảy ra chuyện gì?”. “Lúc ăn cơm mẹnói có người nhìn chúng ta, liền đưa con tới đây”, giọng đứa nhỏ giòn tan, nóitiếng Thụy Điển. Hai người họ kẻ hỏi người đáp, Nhã Tư Mẫn cũng chẳngcó thời gian, “Tiểu Manh, lần này trở là để nói cho cô biết tại sao tôi vàChính Vinh lại kết hôn, cô đừng vội đi, để tôi nói hết đã”. Thời đại này còn cóbà vợ tóm lấy người tình của chồng mình giải thích tại sao năm ấy họ lại kếthôn ư? Lăng Tiểu Manh choáng váng thật sự. “Cố phu nhân, tôi đã nghỉ việc rồi, cũng sắp rời côngty việc riêng của hai người tôi không muốn nghe, tôi...” Còn chưa nói hết câuthì điện thoại trên bàn làm việc của Cố Chính Vinh lại reo lên, cả hai cùngquay sang nhìn. Cố Chính Vinh đặt Mike xuống ra nghe, Trần Vân lại báo cáo:“Tổng giám đốc Cố, có Bùi tiên sinh, nói tới đón Lăng tiếu thư”. “Thật sao? Vậyđể anh ta vào.” Cố Chính Vinh chau mày nếu thoáng nhìn sẽ không thể phát hiện,rồi ngoái đầu nhìn Lăng Tiểu Manh. Nhà Tư Mẫn còn chưa phản ứng gì thì Lăng Tiểu Manh đãkinh sợ khiếp đảm. Hai năm trời tường tận sắc mặt lời nói, cô quá hiểumỗi một động tác dù là nhò nhất của Cố Chính Vinh muốn ám chỉ điều gì, lúc nàyphía sau vẻ bình tĩnh yên ả kia chẳng biết bao nhiêu sóng dữ đã bắt đầu trỗidậy, cô không đừng được miệng lắp bắp. Cánh cửa mở tung, một chàng trai bước vào, trước nhìnhết thảy, rồi dừng lại bên Lăng Tiểu Manh khoác tay lên vai cô, cúi đầu nhếchmiệng cười, đúng là đồng chí Bùi Gia Tề khi nãy nói trong điện thoại rằng sẽlàm việc thiện mỗi ngày. Nụ cười rạng ngời như mùa thu tỏa nắng, còn hành độngthân mật của anh ta, đến cả Nhã Tư Mẫn khi nãy còn tóm lấy Lăng Tiểu Manh cuốngcuồng giải thích cũng đứng nhìn trân trân, Lăng Tiểu Manh thấy anh làm vậyhoảng quá, len lén nhìn Cố Chính Vinh. Chỉ liếc trộm thôi nhưng Lăng Tiều Manh thấy toàn thânớn lạnh, cả người như bị bỏ trong tủ đá, lại nhìn ánh mắt Bùi Gia Tề thấy cóphần không ổn. Mỹ nam à, tôi biết anh tới giúp tôi, nhưng có cần lầnnào xuất hiện cũng phải kinh động tới quỷ thần thế này không? Cô thực sự trởtay không kịp. Không dám nhìn vẻ mặt của bất cứ ai, Lăng Tiều Manhcúi đầu, đẩy Bùi Gia Tể đi thẳng ra ngoài. Lần này không ai lên tiếng cản lại,cô đi tới cửa chính, bước chân chậm dần, bên tai là tiếng cười của Bùi Gia Tề,“Tiểu Manh, lần nào trông thấy cô cảnh tượng cũng thật đặc sắc, tôi rất báiphục”. Bái phục? Kiểu bái phục này, cô không thể đỡ được. Đứng dưới ánh nắng Lăng Tiểu Manh hoang mang, Bùi GiaTề đã bước tới bên xe mở cửa, ngoái đầu lại nhìn cô, “Lại đây, sắp tới sẽ cónhiều việc lắm, đừng lãng phí thời gian nữa”. “Nhiều việc?”, Lăng Tiểu Manhhoang mang, nhưng khi cô nhìn thấy Tô Ngưng bên trong xe, sự hoang mang trởthành bình tĩnh, rồi ngoái đầu nhìn Bùi Gia Tề thật kỹ. Ánh nắng chói chang, làn da cô trắng muốt, khi nhìnlại đầu hơi nghiêng, ánh nắng như lượn vòng quanh gương mặt cô, rõ ràng vẫn làLăng Tiểu Manh lặng lẽ mà nhút nhát, Bùi Gia Tề lại thấy trong chớp mắt cô đãthay đổi rất nhiều, khiến anh chói mắt. Hoặc đó chỉ là cảm giác riêng của anh, có cảm tình vớimột người, càng ngắm lại càng thích. Tô Ngưng đã mở cửa, ngồi ở ghế sau nhìn Lăng Tiểu Manhnháy mắt ra hiệu, thấy cô không phản ứng liền chạy lại kéo cô vào trong xe. Dọc đường Tô Ngưng cố gắng giải thích nhưng Lăng TiểuManh vẫn như người ngủ mê. Đời người thật quá nhiều bước ngoặt, lần trước cô thấymình như đang leo lên một ngọn dốc, không ngờ buông xuôi rồi lại gặp được CốChính Vinh. Còn lần này, khi bản thân sắp sa vào vũng bùn, đang hoảng loạn lùibước, hoang mang nhìn tứ phía lại gặp được Bùi Gia Tề. Giọng Tô Ngưng vẫn không ngừng bên tai, nhưng cảm xúccủa cô đã bay tới miền xa xăm... Ánh đèn mờ ảo dưới núi, đại dương tráng lệ,ngẩng đầu là ánh trăng dát bạc, sáng trong đến diệu kỳ, Cố Chính Vinh nói:“Tiểu Manh, có muốn ở bên anh không?”. Chiếc xe dừng lại, có thể trông thấykiến trúc tuyệt đẹp của tòa nhà, Tô Ngưng trợn mắt nhìn cô, Bùi Gia Tề cũngngoái đầu lại, mỉm cười, “Đến rồi, có muốn lên trước không?”. Ánh trăng chiếuvào trong phòng ngủ, căn phòng chẳng bày biện gì nhiều, chỉ có một chiếc giườnglớn mênh mông, cô lại nghe bên tai như văng vẳng giọng nói của Cố Chính Vinh:“Tiểu Manh, em có muốn ở bên anh không?”. Trước mặt là Tô Ngưng và Bùi Gia Tề,cuối cùng cô cũng trả lời, giọng rất điềm tĩnh: “Được, tôi muốn”. Phòng thiếtkế nằm trên tầng hai, cả một khoảng không gian rộng rãi, thoáng đãng, bục chếtác rộng mênh mông, bốn bề là kính, ánh nắng chan hòa khắp nơi. Lúc ba ngườihọc đứng ở đầu cầu thang, Tô Ngưng ngạc nhiên hét lên, “Rộng thế này ư, ngưỡngmộ quá”. Bùi Gia Tề mỉm cười giải thích: “Giáo sư thường bận bịu ở xưởng củaông, còn một vị cộng sự khác theo kế hoạch đã ra nước ngoài thỉnh thoảng mới vềthôi, anh ấy chỉ làm chơi, nên ở đây lúc nào cũng rộng rãi”. Lăng Tiểu Manhlặng lẽ nghe, rồi bước tới đứng bên cạnh bàn, nghiêng đầu nhìn Bùi Gia Tề khẽhỏi: “Có được không?”. Anh gật đầu, rồi cô kéo ghế ngồi xuống, hai tay đặt lênbàn, khẽ mỉm cười. “Tiểu Manh, em có muốn ở bên anh không?” Ở bên nhauthì sao chứ? Dưới ánh nắng có một thứ trong trái tim cô cựa mình trỗi dậy, côgập lại, gói ghém, ấn xuống, ấn cho tới khi bản thân chẳng còn nhìn thấy, dù cókhông quên được, cũng phải cố sức mà quên đi, sẽ có một ngày quên được. Quẩn quanh mà tình cảm không còn cũng chẳng để làm gì,cái cô thật sự muốn, là ước mơ của chính mình! [1] Đâylà một câu chuyện dân gian kể về chàng Tạ Đoan mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lại cần cùsiêng năng nên Thiên Đế cảm động xuống giúp chàng. [2] Mắtnhìn ngàn dặm, tai nghe trong gió
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]