Cuối cùng cô cũng chẳng thể đề phòng, thờigian dần trôi, dần dà dưới ánh trăng cô đã yêu người đàn ông này, một khi trầmluân, sẽ chịu đựng tất cả để khắc cốt ghi tâm. 
************** 
Còn chưa có được câu trả lời, điện thoại của Cố ChínhVinh đã vang lên, anh đứng lên vừa nghe vừa bước ra ngoài cửa sân bay, đi đượchai bước liền ngoái đầu nhìn cô, “Tiểu Manh, em cũng đi thôi”. 
“Em, em ngồi đây đợi được không?” Lăng Tiểu Manh vẫncòn trở ngại tâm lý, muốn né tránh. 
Điện thoại vẫn kề bên tai, Cố Chính Vinh không nóithêm gì nữa, anh tiếp tục bước lên phía trước, nghe được hai câu vẻ mặt anhthay đổi, lông mày nhíu chặt, môi mím thành một đường thẳng. 
Lăng Tiểu Manh tuy không ra theo, nhưng lúc này đứngcách anh không xa, cô chỉ biết kinh hãi sợ sệt khi nhìn thấy vẻ mặt anh. 
Cố Chính Vinh đối nhân xử thế thường rất diễm tình,hiếm khi cô thấy anh thay đổi sắc mặt, chỉ một cú điện thoại mà có thể khiếnanh phản ứng mạnh đến vậy, Lăng Tiểu Manh đứng chết trân tại chỗ. 
Định tiến lên hỏi, chỉ thấy Cố Chính Vinh vội vã đithẳng, đích đến rõ ràng, cô nhìn theo thì thấy hai bóng hình quen thuộc, mộtlớn, một nhỏ từ trong dòng người đi lại phía anh. Những người khác đem theohành lý túi to túi nhỏ, Nhã Tư Mẫn chỉ đeo đúng một chiếc túi xách trên người,nắm chặt tay bé Mike, bước chân càng vội vã hơn khi trong thấy Cố Chính Vinh. 
Họ gặp nhau ngay ở cửa ra, Cố Chính Vinh đón lấy béMike rồi cúi đầu thì thầm với Nhã Tư Mẫn lúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-chay-tron-tinh-yeu/43028/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.