Còn chưa kết thúc sao? Một người mặc kệ ta thích hay không thích vẫn hùng hồn tuyên bố. Một người khác ghê tởm hơn, đối đãi ta như người của hắn rồi. Ngữ khí kia biểu tình đó là quá kiêu ngạo. Mẹ nó, bị bọn họ phá như vậy ta còn tán gái như thế nào? "Karen." U Lan ngây thơ bị bốn con mắt không ngừng tạo áp lực, nhút nhát sợ sệt kéo kéo tay áo Gia Lôi. "Chuyện gì?" Không thể tránh khỏi cánh tay gọng kìm của Garfield, Gia Lôi lộ biểu tình nhu hòa mỉm cười với thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh. Vừa mới cười một chút, ở bên hông chợt đau, Gia Lôi hừ nhẹ một tiếng. Garfield muốn bẻ eo ta thành hai đoạn sao? "Karen, ta ghen đó." Giọng nam khàn khàn trầm thấp mà đầy uy lực. Cằm cọ xát thái dương Gia Lôi, hắn cũng mặc kệ có bao nhiêu người đang xem, thân thể cao lớn dựa trên người Gia Lôi. Khi nói chuyện âm thanh tuy rằng không quá cao, nhưng mọi người trong hội trường đều nghe thấy. Chỉ cần không bị điếc tuyệt đối có thể nghe rõ ràng. Trên thực tế lỗ tai mọi người vẫn luôn dựng đứng, cho nên lời Garfield nói lại một lần nữa khiến tâm mọi người chấn động. Cái người đối với giống cái nhỏ tuổi kia thấp giọng ai oán, thật sự là Thiếu tướng trẻ tuổi nhất Liên bang Jia Paer Garfield sao? Nếu giống cái này chỉ do thống hận mẹ mình mà chọn lựa, thì hắn sẽ đối với giống cái lấy lòng khoe mã sao? Nhìn biểu tình không một chút xấu hổ, ngược lại còn thích thú hưởng thụ đến không tả nổi. Chẳng lẽ hắn thật sự yêu giống cái này? Một nam tính vị thành niên đã chạy đi cải tạo thì sống bao lâu? "Tránh ra." Gia Lôi không kiên nhẫn đẩy gương mặt sắp sửa dùng môi khẽ hôn mình ra. Được một tấc lại muốn tiến một thước. Muốn động dục thì tìm người khác đi, lão tử không đếm xỉa tới ngươi! Đẩy Garfield, Gia Lôi lại đối mặt với ánh mắt trông mong của U Lan nhìn mình. "Muốn nói cái gì?" "A......" Trộm liếc mắt nhìn gương mặt lạnh như băng không có một chút ấm áp của Anson, U Lan cố tình nhỏ giọng hỏi. "Người kia... cũng là tình nhân của anh Karen sao?" Bình thường chỉ có nữ tính mới có một đám người vây quanh theo đuổi, giống cái thì chỉ có một người, cho nên U Lan mới hỏi có phải tình nhân hay không. Dù cho một giống cái có được hai người theo đuổi cũng chưa thấy có hai giống đực. Nhưng U Lan cảm thấy chuyện này đặt ở trên người anh Karen một chút cũng không kỳ quái. Anh Karen có nhiều điểm tốt như vậy, lại xinh đẹp, tính tình cũng ôn nhu, có nhiều người thích là bình thường. Những nữ tính luôn cao ngạo có quá nhiều người theo đuổi, anh Karen mới có hai giống đực mà thôi, có cái gì kì quái chứ? Gia Lôi rất muốn nói hai người họ đều không phải, được không? Đương nhiên không được rồi. Không thấy đôi mắt u ám của Anson sao? Còn nữa chỉ cần trả lời không xuôi tai, thì Garfield nha, sẽ lại dùng nụ hôn nồng nhiệt trừng phạt thôi. Thật là gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không dám, Gia Lôi đơ mặt nhìn U Lan ai oán. Công chúa nhỏ ơi, có ngốc cũng không thể đào hố chôn người hiểu không? Thấy Gia Lôi không nói lời nào, U Lan tỏ ra lo lắng hơn. "Người kia thật đáng sợ, anh ở cùng anh ta có phải hay bị ức hiếp không?" Ức hiếp? Còn câu "người thật đáng sợ" rất khó không làm cho người ta tưởng tượng này nọ. Cánh tay Garfield ôm lấy Gia Lôi lặng lẽ siết chặt. Cũng không biết là nhớ tới vài lần chứng kiến Anson "ức hiếp" Gia Lôi, hay là nghĩ tới mình cũng có lần "ức hiếp" Gia Lôi. Hơi thở phun ra nóng kinh người. Đồng thời nghe được lời này, mặt Anson lạnh hơn. Đôi mắt màu xanh bích chuyển qua trên người người U Lan. Ánh mắt như tia laser chết chóc làm những thị vệ bảo hộ công chúa phòng bị. Bị băng lửa đồng thời công kích, trái tim bé nhỏ của U Lan đập liên hồi, nhưng vì anh Karen yêu quý, U Lan vẫn quyết định tiếp tục nói. "Mẫu hậu nói, đàn ông mặt lạnh không thú vị." Nháy mắt, sắc mặt Anson từ lạnh biến thành màu đen, cất bước chậm rãi đi tới gần. Nhìn dáng vẻ hắn tựa như chỉ cần U Lan nói thêm một câu phá đám nữa là có thể ra tay diệt khẩu. Không có ai hoài nghi Anson có thể không làm được. Người này máu lạnh vô tình có tiếng, đừng nói một vị công chúa, dù là Thú hoàng cũng không được hắn để vào mắt đâu. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong hội trường căng thẳng tới đỉnh điểm. Cũng chỉ có vị công chúa ngốc toàn tâm toàn ý lo lắng cho Gia Lôi. U Lan còn chưa biết chính mình đang ở vào nơi đầu sóng ngọn gió. "Mẫu thân còn nói, người cả ngày chỉ lo công việc càng không thể gả, đặc biệt là quân nhân. Bởi vì bọn họ không thể luôn ở bên cạnh chăm sóc cho chúng ta, không cho chúng ta ấm áp, chúng ta vĩnh viễn không thể nương tựa." Anson dừng bước chân, đổi thành Garfield sắc mặt đen. Ai nói quân nhân không đáng tin? Đây là bôi nhọ! Trong đại sảnh mọi người đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếp theo nhóm quan chức trong quân bộ biểu tình liền biến thành ⊙﹏⊙‖. Thì ra trong mắt Hoàng Hậu, bọn họ tham gia quân ngũ thì đều là người không thể nương tựa được sao? Hình như Thú hoàng cũng là sĩ quan đó? Nghe ra công chúa đang chuyển đạt oán giận của Hoàng Hậu, lên án Thú hoàng không đủ săn sóc không toàn tâm toàn ý...... Bọn họ có phải biết quá nhiều hay không? Thừa dịp Garfield tức giận, Gia Lôi đánh vào ngực, đẩy vào đối phương ra, thành công thoát khỏi ôm ấp. Gia Lôi kéo người không biết lựa lời, tự tìm đường chết là U Lan đi nhanh đến chỗ an toàn, cũng không thể che giấu nụ cười trên miệng. Công chúa uy vũ nha, nói quá xuất sắc! "Karen." Garfield xoa xoa ngực, dùng ánh mắt lên án nhìn thiếu niên một lần nữa thoát khỏi mình. Karen xuống tay thật đúng là tàn nhẫn, cũng không biết Karen lấy sức mạnh từ đâu ra. Còn nữa, Karen trốn dứt khoát như vậy không phải là không muốn có bạn trai là quân nhân chứ? Người khác thì không biết, ta là tuyệt đối không có khả năng để người mình yêu cô đơn. Tất có thể hướng Thần thú mà thề. Anson không có động, lại nhăn chặt mày lẳng lặng nhìn chằm chằm hai bàn tay nắm chặt nhau. Khí thế của hắn làm cho người ta sợ hãi. Một số giống đực có năng lực yếu kém bên cạnh cả thở dốc cũng khó khăn. Cô gái này chính là dạng mà Karen thích sao? Đôi mắt quá tròn, cái mũi quá nhỏ, môi thường thường chu ra. Nhìn liền biết là trẻ con ngây thơ, nói chuyện không biết dùng não. Hắn yên lặng cúi đầu đánh giá mình một chút, khoảng cách quá lớn, căn bản là không thể so sánh...... Nếu Karen thật sự chỉ thích dạng như vậy, cả đời ta cũng không khiến hắn thích được sao? Nghĩ vậy khuôn mặt anh tuấn lộ ra vài phần buồn bực, môi mỏng dùng sức mím lại thành một đường thẳng tắp. "Anh Karen." Bị Anson nhìn chằm chằm khiến cho rét run, U Lan không tự giác nép mình vào người Gia Lôi. Hơn phân nửa thân mình đều dán trong lòng ngực Gia Lôi. Không cần Anson cùng Garfield nhắc nhở, Gia Lôi nhanh chóng đem U Lan đẩy trở về. Đây không phải vấn đề giác ngộ. Đây là nghĩ đến vấn đề mình sẽ bị trừng phạt thế nào. Công chúa à, xin đừng gây thêm phiền toái, có thể đừng đào hố chôn người được không? "Anh Karen sao đẩy người ta làm gì? Em còn có chuyện chưa có nói xong đâu." Đừng nói nữa! Trong lòng mọi người đồng thời gào rống, đáng tiếc U Lan căn bản nghe không được. "Em cảm thấy bọn họ đều không phải bạn đời lý tưởng nhất để chọn lựa, chỉ có người giống như anh trai em......." Dùng tay che miệng U Lan lại, Gia Lôi rốt cuộc tin đứa nhỏ này không đào hố chôn sống mình tuyệt đối không bỏ qua. Gia Lôi làm như thế nào đến được buổi tiệc này người trong hội trường không biết, nhưng có mấy người sao có thể quên được? Tại thời điểm nóng bỏng này người được nhắc tới là Đại hoàng tử. Xem ra công chúa không ngừng đào hố chôn hết người này đến người khác. Mà người bị kéo xuống hố cấp bậc cũng tăng lên. Ngồi xổm ở một bên xem tuồng, Sullivan cười đến đau bụng. Quả nhiên vẫn là giống cái này thú vị nhất. Phàm là ai dính vào thì đều có kết quả hài hước như vậy. Nạn nhân mới nhất Addis Frederic, đi cùng phụ hoàng và mẫu hậu mới vừa bước vào đại sảnh. Hắn liền nghênh đón những ánh mắt đằng đằng sát khí. Hắn bất quá chỉ mời giống cái này tới tham gia yến tiệc mà thôi. Chỉ dùng cách hơi mạnh bạo một chút, đừng dùng ánh mắt hận thù như vậy nhìn hắn có được không? Thú hoàng Amory Frederic liếc mắt nhìn con trai, không nói cái gì, dẫn Hoàng Hậu đến ngồi xuống ghế dành cho mình. Những người theo sau Thú hoàng là các gia chủ của những đại thế gia cùng với phu nhân và người thừa kế. Họ cũng sôi nổi bàn tán. Trước khi Thú hoàng tới đây đã triệu tập những nhân vật quan trọng mở cuộc họp. Họ bị cách ly cho nên tới bây giờ mới xuất hiện. Thảo luận cái gì? Đại khái Dark Clan thoát không khỏi có liên hệ? Sullivan không quan tâm có phải đúng vậy hay không. Dù sao hai người lãnh đạo cao nhất của Dark Clan ở đây đều không thèm để ý. Sullivan đi xem tuồng hay, Anson thì truy đuổi người yêu. Cánh tay Garfield đã đặt ở bên hông Gia Lôi. Anson lạnh lùng trừng U Lan bỏ chạy xong, mới cúi đầu nhìn thiếu niên ngơ ngác xuất thần. "Làm sao vậy?" Đôi mắt nhìn thẳng tắp một người đứng cách đó không xa, trái tim Gia Lôi khống chế không được đập nhanh một cách kinh hoàng. "Anson." Giọng nói thành khẩn, Gia Lôi bắt lấy cánh tay Anson. "Nhìn xem người đó... Có phải rất giống ta trước kia?" Trước kia? Garfield nghe mà trong lòng khẽ nhúc nhích. Đối với chuyện của Karen trước kia, hắn không phải không muốn hỏi, mà là không biết hỏi như thế nào. Hỏi cái gì? Hỏi Karen là vì ai mà đi cải tạo biến tính? Hỏi vì sao không có cùng người kia ở bên nhau? Hỏi tại sao còn nhỏ tuổi như thế nào, thông qua con đường không chính đáng thay đổi giới tính? Mấy vấn đề này một câu hắn cũng không thốt ra được. Hắn không hỏi, với tính cách của Karen, căn bản không giống như là người cam tâm nằm dưới hầu hạ người khác. Bị cải tạo chỉ có hai khả năng, một là bị ép buộc, hai là quá yêu đối phương. Mặc kệ là đáp án nào, hắn đều không tiếp thu được. Thật hận chính mình không có sớm gặp được Karen. Nếu vậy hắn nhất định sẽ liều mạng ngăn cản Karen biến tính. Chẳng sợ Karen hận hắn, cũng tốt hơn hiện giờ chỉ có thể bên nhau vài chục năm. Tưởng tượng đến trong tương lai mình chỉ có thể dựa vào hồi ức mà sống, Garfield cảm thấy trái tim giống như rơi vào nước lạnh, lạnh đến cả người đều phát run. "Giống thì như thế nào?" Nhìn thoáng qua người làm tâm tư Gia Lôi rối loạn, Anson thấp giọng hỏi. "Em muốn biết rõ cái gì? Cứ việc nói đi." "Ta......" Gia Lôi chần chờ, biết rõ ràng sự thật thì sao? Có được thoải mái vui vẻ hơn so với hiện tại. Vết thương nếu không mở ra để trị liệu, sẽ hóa thành mủ, sẽ vẫn gây đau đớn, khiến mình đau cả đời cũng không thể giải thoát. "Ông ta là Lachlan Brooke, tộc trưởng đương nhiệm của Bạc Xà Tộc, 312 tuổi, tính cách nghiêm túc cẩn thận, cương trực công chính, đối với địch tàn nhẫn, đối với người nhà lại rất chu đáo, là người chồng tốt, người cha gương mẫu." Tuy rằng không rõ vì sao Gia Lôi chú ý một người xa lạ, Garfield vẫn cố gắng hết khả năng nói ra tư liệu của Lachlan Brooke. "Đứng ở bên cạnh chính là con trai duy nhất của ông ta, Burley Brooke. Tháng trước hắn mới cùng thiên kim đại tiểu thư Khuynh Nguyệt của gia tộc Robin đính hôn. Vị mỹ nhân đứng bên cạnh Burley có lẽ là Khuynh Nguyệt. Nghe nói mạng sống của Khuynh Nguyệt là do con trai lớn của Lachlan xả thân đổi lấy." "Xả thân... cứu mỹ nhân?" Gia Lôi thấp giọng nỉ non, trong đầu mơ mơ hồ hồ hiện lên mấy hình ảnh. Bàn tay nho nhỏ vùng vẫy đập xuống mặt nước. Bản thân kêu cái gì đó, sau đó đột nhiên nhảy vào nước. Muốn bắt lấy bàn tay kia kéo lên, lại bị cuốn lấy cổ. Thở không nổi, khó chịu, sau đó chính là bóng tối. Khi Ethan nhặt được Gia Lôi, thời điểm đó Gia Lôi đang phát sốt rất cao. Khi tỉnh lại có rất nhiều chuyện không nhớ rõ. Đây cũng chính là nguyên nhân Gia Lôi không biết cha mẹ mình là ai. "Con trai lớn của ông ta có phải rơi vào sông chết đuối hay không?" "Đúng, chết đuối năm mới bốn tuổi." Bốn tuổi...... Không cần hoài nghi, ta chính là đứa con trai lớn đã "mất sớm" của nhà Brooke. Thì ra cha mẹ cũng không phải không đi tìm ta về. Bọn họ đều cho rằng ta đã chết. Như vậy cũng tốt. "Mang ta rời khỏi nơi này đi, ta mệt mỏi quá." An tĩnh dựa vào trong lòng ngực Anson, Gia Lạp cũng không muốn nhiều lời. Anson nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Gia Lôi. Hắn đã hiểu ý Gia Lôi. Gặp nhau không bằng không gặp. Biết được đã đủ an đủ rồi Có những chuyện chỉ thích hợp đứng xa nhìn, đến quá gần sẽ bị tổn thương. "Ta đi lấy máy bay." Không có bởi vì Gia Lôi chủ động lựa chọn Anson mà ghen, Garfield khẽ hôn trán Gia Lôi một cái, rồi cùng nhau đi ra khỏi đại sảnh. Bước chân vội vàng, ngay cả cha mình lên tiếng gọi cũng không có để ý. Người bạn tốt Leopold kia càng không liếc mắt nhìn một cái. Cha của Jia Paer Garfield nổi giận. Ông còn chưa có thấy rõ ràng con dâu tương lai trông như thế nào, con trai đã đem người bỏ chạy là sao? Seleigh Leopold nhìn bạn tốt cùng Karen rời đi, trong lòng rơi lệ. Cha hắn không cho hắn gần Karen đã rất buồn. Hắn cũng không muốn cạy góc tường nhà bạn tốt. Thật sự đó! Giải thích đôi lời: Có người đọc sẽ thắc mắc vì sao giống cái không thể sinh con nối dõi cho giống đực, xin thuyết minh một chút. Giống cái gien yếu hơn so với nữ tính. Nữ tính cũng rất khó sinh người kế thừa gien di truyền cho giống đực, giống cái càng không có khả năng. Điều này có ý nghĩa giống cái chỉ có thể sinh ra nam tính hoặc nữ tính, không thể sinh ra giống đực. Giống cái không sinh ra tự nhiên, chỉ có thể đi Tân Dân Cục tiếp thu cải tạo. Vì bọn họ có thể sinh con kế thừa cho nam tính cho nên nam tính mới có thể cam tâm tình nguyện yêu thương bọn họ. Cũng có những giống đực không cần người kế thừa khả năng của bọn họ, nhưng cũng đa phần giống đực không thích sinh vật yếu ớt đoản mệnh như giống cái. Đương nhiên, giống cái quý hiếm sẽ sinh được người kế thừa cho giống đực. Khụ khụ cái bí mật này thì Gia Lôi nhà chúng ta có bị đánh chết cũng không thể nói ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]