Trong lòng ẩn ẩn một loại cảm giác khó tả, Gia Lôi không dám tưởng tượng còn có ngày nhìn thấy cha mẹ mình. Nhưng nhìn thấy một thiếu niên tương tự mình lại gợi nên ý nghĩ sâu xa.
Không biết làm sao, chỉ có thể vô thố đứng ở nơi đó nỗ lực cân bằng hô hấp.
Người này có thể cũng là người Bạch Xà tộc hay không? Nếu vậy hắn chính là người thân của mình? Có thể không phải quan hệ huyết thống trực tiếp, cũng là người trong tộc.
Người thân......
Hai bàn tay buông lỏng hai bên chậm rãi nắm thành nắm đấm. Vừa mới ổn định, hô hấp lại lần nữa dồn dập lên.
Ta không tham. Ta chỉ là muốn nhìn xem thân nhân mình có bộ dáng gì. Còn nữa cha mẹ, bọn họ có từng tìm kiếm ta không? Nếu đi tìm, sao tìm không ra?
Bạch Xà tộc là một chi thuộc về Xà tộc. Lấy địa vị Xà tộc là một trong mười đại thế gia, muốn nhờ trợ giúp tìm một đứa bé đi lạc khó lắm sao? Trừ phi bọn họ không giúp. Hoặc là...... cha mẹ căn bản không muốn đi tìm. Bọn họ thực chán ghét ta sao? Chán ghét đến mức mất tích cũng chẳng quan tâm đi tìm?
Gia Lôi không tin. Mỗi một giống đực đều hy vọng cưới vợ sinh con nối dõi. Có người vài chục năm cũng chưa chắc sinh được đứa con kế thừa năng lực của mình.
Ta không phải trời sinh tàn tật, cha mẹ sao có thể chán ghét ta, thậm chí không cần ta?
Khi còn nhỏ Gia Lôi đã trải qua tình cảnh chết đi sống lại một lần. Gia Lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-chay-tron-cua-giong-cai/584233/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.