Nụ cười trên mặt Đàm Mặc biến mất. Anh không biết có phải là do bản thân mình suy nghĩ nhiều hay không. Lúc trước anh có thói quen giấu giếm Kiều Lam, rất khó để thay đổi ngay lập tức.
Vậy nên Đàm Mặc lại xoắn xuýt một lúc lâu trong lòng. Anh đi theo Kiều Lam ra khỏi thư viện, đột nhiên bắt lấy tay Kiều Lam kéo cô trở về.
“Tên tiền bối này của em… ” Đàm Mặc dừng một chút rồi đổi câu hỏi. “Chỉ có tư liệu của em là có vấn đề à?”
“Em cũng không biết.” Kiều Lam lắc đầu. “Em không để ý. Hôm đó chỉ có một mình em đi trước, những người khác hình như đều ở lại câu lạc bộ.”
Logic này nghe có vẻ hoàn hảo và không có vấn đề gì. Bởi vì hôm đó vừa đúng Kiều Lam không có ở đó, vậy nên đúng lúc có một vài vấn đề cô chưa nghe, bây giờ trùng hợp là tư liệu của cô không qua cửa, sau đó bị trưởng câu lạc bộ nghiêm khắc và có trách nhiệm gọi lên.
Đàm Mặc nhanh chóng xem xét trong đầu một lần, thật sự không tìm ra chỗ nào không đúng cả. Kiều Lam nhìn Đàm Mặc buồn bực không vui: “Được rồi, chỉ là đi qua nghe vài câu thôi mà, không thì anh đi cùng em.”
“Được không?”
“Có cái gì mà không được.” Kiều Lam cười. Lần trước lúc họp còn có người trực tiếp mang bạn trai đến, cô chẳng qua là đi tìm trưởng câu lạc bộ mà thôi.
Lần này Đàm Mặc không có gì không hài lòng cả. Chỉ cần anh có thể biết mọi chuyện của Kiều Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cham-soc-vai-ac-om-yeu/495995/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.