Hôm nay Kiều Lam không mặc bộ đồng phục màu xanh đậm rộng thùng thình kia nữa. Cô mặc đồng phục dành riêng cho nhân viên của nhà hàng Tây.
Mái tóc được búi đơn giản, để lộ phần cổ thon dài xinh đẹp. Kiều Lam khoác lên mình một chiếc áo vest kiểu Tây, chiếc sơ mi màu trắng giấu trong váy ngắn, phác họa vòng eo nhỏ nhắn.
Cô mang một đôi giày da đế mềm màu đen, càng làm nổi bật đôi chân thon dài, tinh tế, thẳng tắp. Kiều Lam nhẹ nhàng đi qua đi lại bên trong nhà hàng Tây, vô cùng bận rộn nhưng lại rất thuần thục.
Cha Đàm thật sự không thể hiểu được đứa con trai này đang nghĩ gì.
Ông vẫn luôn rất thích nhà hàng Tây này. Trang trí đẹp, phục vụ tốt, đồ ăn lại rất ngon.
Nhưng đến cùng Đàm Mặc có thích hay không, ông không biết. Nhìn Đàm Mặc ngồi trên xe lăn không có động tĩnh gì, ông cau mày khẽ đến mức gần như không thể nhận ra: “Ta thường xuyên đến đây ăn, cũng không tệ lắm. Nhưng nếu con không thích, chúng ta có thể đổi chỗ khác.” Cha Đàm nói: “Hay là con không muốn ăn cơm Tây? Vậy con muốn ăn cái gì?”
Ánh mắt của Đàm Mặt vẫn dõi theo bóng lưng của Kiều Lam như cũ. Anh thốt ra ba chữ: “Chỗ này đi.”
Lông mày của cha Đàm thoáng giãn ra.
Cha Đàm thường xuyên đến đây, được xem như là khách quen của nhà hàng. Đã thế, ông lại còn hào phóng. Phần lớn nhân viên trong nhà hàng đều biết ông. Nhân viên tiếp khách [1] vừa nhìn thấy cha Đàm đã lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cham-soc-vai-ac-om-yeu/495901/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.