Thương thế của Minh Khuê quả thật không nặng như Thanh Nghi, nhưng Thanh Nghi đều đã kết vảy thành sẹo, còn hắn thì càng nhìn càng đáng sợ. Hắn còn không hề có ý định cứu chữa, có chỗ vết thương còn bị lở loét thối rữa, khiến người ta nhìn thôi cũng kinh hồn tán đảm.
Minh Khuê ngay cả băng bó cũng không thèm làm, vội mặc thêm tầng tầng lớp lớp y phục khác, lén lút đem y phục cũ đốt mất, tro bụi phiêu tán trong không khí, chốc lát đã không thấy đâu, mùi máu tanh tưởi và mùi thối do vết thương nhiễm trùng đã bị hắn làm cho mất tăm.
“Đủ tàn nhẫn với bản thân mình nhỉ!” Một giọng nói trầm tĩnh từ trên cao truyền xuống.
Minh Khuê ngẩng đầu ngước nhìn, chỉ thấy Dung Ly và Viễn Chi đang đứng vắt vẻo trên cành cao nhìn xuống.
Minh Khuê không quá bất ngờ, thương thế này của hắn, đừng nói là Dung Ly và Viễn Chi, phỏng chừng cái vị An vương Dung Chân kia cũng đã phát giác từ lâu.
“Không còn cách nào khác, lần này ra ngoài lộ mặt quá nhiều, hành tung của ta sắp không giấu nổi!” hắn cười tự giễu “Phải về rồi!”
Dung Ly nắm tay Viễn Chi phóng xuống, vứt cho Minh Khuê một bình dược
“Cầm lấy, đừng để chưa kịp lên ngôi đã chết giữa đường.”
Nhìn thấy ánh mắt phân vân của Minh Khuê, Viễn Chi giải thích, “Đây là dược chữa thương, tuy nhiên, sẽ khiến vết thương không lành lại mà càng trông đáng sợ hơn, nhưng ngươi vẫn không bị ảnh hưởng gì.”
Minh Khuê gật đầu giấu bình dược vào tay áo, ngắn gọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cau-yeu-cua-xui-xeo-tien-nhan/898050/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.