Một buổi sáng nọ, khi các đệ tử Bạch Hạc tông môn bắt đầu công khóa buổi sớm, một tiếng nổ uỳnh nghiêng trời lệch đất đã vang lên từ trên đỉnh núi.
Chim chóc lũ lượt kêu thảm thiết bay ào ào ra ngoài, cả cây cối cũng bị trọc một mảng lớn, bụi đất văng tứ phía.
Trưởng môn và các đệ tử, trưởng lão lập tức phóng lên Huyễn Hư môn xem thử chuyện gì xảy ra, thì thấy một con chim và một đám đệ tử Thương Khung bị hung đen thùi, từ trên xuống dưới chỉ còn đôi mắt là mỉm cưỡng có thể nhận diện được, còn lại không nhìn ra nhân mô cẩu dạng.
Trưởng môn Bạch Hạc mày kiếm dựng đứng, trán nổi gân xanh, trong chớp mắt bùng phát, lớn giọng mắng
“Lại là các đám các ngươi, đã ăn nhờ ở đậu, đuổi mãi không đi còn gây sự, có tin ta đánh đến sư phụ các ngươi không nhìn ra luôn không?”
“Đồ lão già thối tha” Minh Khuê cũng không phải dạng vừa “Đã không hợp tác còn lắm lời, có ngon thì nhào vô!”
“Các ngươi … các ngươi …” Lão trưởng môn giận đến hai tay run rẩy chỉ thẳng “Đồ nghiệt súc, ai dạy các ngươi ăn chực mà còn giở cái giọng đó hả?”
“Nói như các người đối đãi bọn ta như khách quý không bằng, bọn ta là nghiệt súc thì ông là lão già thối!”
“Các ngươi ở mấy ngày, tốn bao nhiêu bạc biết không?” Một trưởng lão không nhịn được lên tiếng “Ở đó còn chê này chê nọ, các ngươi có ở lại làm công suốt đời cũng không trả nổi!”
“Không trả nổi?” Những đệ tử còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cau-yeu-cua-xui-xeo-tien-nhan/898040/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.