Dạo này tâm trạng Minh Khuê có vẻ phức tạp ghê gớm, bằng chứng là bình thường hắn sẽ lò tò bám theo Thanh Nghi như cái đuôi to to, nhưng mấy hôm nay, hắn chỉ trầm ngâm đi một mình. Một tối nọ, sau khi đã an bài xong chỗ dừng chân cho các sư đệ, Thanh Nghi bỏ Thanh Tư qua một bên, cho nó chơi với Thanh Niệm, còn y thì lặng lẽ đến chỗ Minh Khuê, mang tâm trạng lo lắng hỏi “Đệ … có muốn ta giúp gì không?” Minh Khuê chốc lát tỉnh thần, lắc lắc đầu, híp mắt cười “Sư huynh, huynh lại bị trò giả đáng thương của đệ lừa rồi!” “Ừm” Thanh Nghi đáp “Đệ ranh mãnh như thế, ta đành bị đệ lừa thôi!” “Huynh đừng bày ra vẻ mặt đó chứ!” Minh Khuê nhăn nhó “Nhìn gương mặt này, đệ sẽ không nỡ gạt huynh nữa!” Thanh Nghi không nói không rằng, chỉ im lặng lùi một bước, sóng vai bên cạnh Minh Khuê. Hai người lẳng lặng nghe gió thổi. Một lát sau, Minh Khuê mới lên tiếng “Có một người từng nói với đệ, đệ là hy vọng duy nhất của ngài ấy đối với sau này, lúc đó, đệ không hiểu, ngài ấy tài giỏi hơn người, học cao hiểu rộng như vậy, cần hy vọng vào một đứa con nít vô dụng như đệ làm gì?” Bước chân của Thanh Nghi khựng lại, phức tạp nhìn bóng lưng trầm ổn của Minh Khuê, lại nhìn xuống cái bóng to lớn trên mặt đất, giọng nói của hắn còn đang thao thao bất tuyệt bên tai “Nhưng hiện tại, đệ có thể hiểu rồi, bởi vì, đệ cũng có hy vọng của chính mình!” Nói đến đây, Minh Khuê quay đầu lại mỉm cười, ánh trăng trên đỉnh đầu như từ trong mắt hắn phát ra, sáng bừng cả ngũ quan đẹp như tranh vẽ, tiếng gió thổi thoang thoảng bên tai, nghe như nhạc khúc phượng cầu hoàng. Không còn nét ngây ngô như thuở ban đầu gặp nhau, cũng chẳng còn vẻ hoạt bát lém lỉnh thường ngày. Thanh Nghi ngẩn người hồi lâu, sau đó bị một bàn tay đập lên vai cái bốp “Ca ca” "Ca ca" Thanh Niệm vội vã lên tiếng “Dung Ly đại nhân nói không sai, để kiềm chế tính ăn thịt uống máu của bọn dược nhân này, những tên tà tu đã nuôi chúng bằng nguồn linh mạch tại Thương Khung. Ban nãy, bọn chúng có dị động rồi, là hướng Bạch Hạc tông môn gào thét!” Thanh Nghi chau mày đáp “Bạch Hạc tông môn là đại môn phái, ta từng nhìn thấy đệ tử của họ một lần, tuy tính cách có phần thô bạo, nhưng đều là những người kiệt ngạo suất trần, không thể có chuyện xuất hiện tà tu được!” “Không cần biết thế nào” Minh Khuê nói “Dù sao phải xem thử một chút!” “Ân” Thanh Nghi gật đầu “Còn phải báo cho Dung Ly đại nhân!” Lúc này, Dung Ly và Viễn Chi vẫn còn nhởn nhơ trên đường, sau khi chia tay đám người Mộ tướng đến giờ, bọn họ xuất phát với thái độ cưỡi ngựa xem hoa ngắm cây cỏ, không thèm quan tâm đến bọn nhóc một chút nào luôn. Chuyện không quan trọng tự động quên rồi! Chuyện quan trọng cũng quên nốt! Bỗng nhiên, Viễn Chi chợt hỏi “Bọn nhóc đi ba ngày rồi nhỉ?!” “Ừm” Dung Ly thản nhiên đáp. Viễn Chi vạch màn đấu lạp ra, thắc mắc hỏi “Ngươi không lo cho bọn chúng à?” Dung Ly lúc này đang trải một lớp y phục thật dày lên một nhánh cây đại thụ, chuẩn bị cho Viễn Chi ngủ trưa, bâng quơ trả lời
“Trưởng môn Bạch Hạc tông môn là một tên thét ra lửa, không nói lý chỉ bênh người của mình, nóng tính khó chiều lại hở chút là động thủ đánh người. Chúng ta đến sớm chỉ có ăn mệt thôi, chuyện này cứ để bọn nhóc đó tự đi mà rèn luyện!” Viễn Chi dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nghĩ, Thương Khung trưởng môn mà nghe được câu này chắc sẽ tức hộc máu luôn đây. “Rõ ràng ngươi đã đoán được một số chuyện, nhưng tại sao vẫn tùy ý như vậy?” Dung Ly đáp xuống trước mặt Viễn Chi, véo má y “Tiểu nương tử của ta ơi, thế gian này có quy luật của nó, phải biết tùy thời mà thuận theo tự nhiên, không nên mỉm cưỡng mọi thứ. Cho dù ta có đoán được rất nhiều chuyện, chung quy cũng là đoán, hiện giờ mặc dù Dung Lạc đã đổi cho ta một năng lực cường đại hơn rất nhiều, nhưng so với thực lực thật sự của ta còn cách rất xa, không thể nhìn thấu hết mọi thứ được. Càng huống hồ, kẻ địch trước mắt của chúng ta còn chưa biết là ai, mỗi bước đi đều phải thật cẩn thận!” Trước đây không có Viễn Chi, hắn có thể không màng tất cả mà lao đi, nhưng hiện giờ y ở ngay bên cạnh hắn, để bảo vệ được y, mỗi một hành vi đều cần suy xét rất nhiều lần. Lúc không có được y, hắn sẽ đứng từ xa mà bảo hộ; lúc có được y rồi, hắn sẽ càng dùng mọi cách mà trân trọng. Để đi được đến đây, bọn họ đã phải trả giá quá nhiều, đến mức không còn gì để trả giá nữa rồi! “Ý ngươi là nói” Viễn Chi ngạc nhiên “Tà tu hợp tác với quý phi Vân Nhạc, với hoàng hậu Nam Yên, thậm chí cả người đứng sau điều khiển Dung Hòa là có liên quan?” “Đúng vậy!” Dung Ly trầm tĩnh đáp. Viễn Chi bật cười “Thế thì tội cho bọn chúng thật, ở Vân Nhạc gϊếŧ người bị ngươi và Dung Lạc diệt gần hết. Qua đến Nam Yên, rút ra bài học mới, không gϊếŧ người nữa, đổi thành biến người sống thành con rối, còn dụng tâm cướp mất linh mạch Thương Khung để nuôi đám con rối đó lành lặn như người thật, vẫn bị ngươi dọn ổ bưng đi. Tiếp theo, là đến nơi nào đây?” “Nơi nào cũng được” Dung Ly âm trầm “Ta không có thời gian dọn phân cho bọn chúng mãi. Đến khi biết được là ai đứng sau, chúng ta cứ trực tiếp xông lên thần giới cắt đầu rắn bỏ xuống là được.” Rắn mất đầu rồi sẽ không gây chuyện được nữa. Viễn Chi gật gù đồng ý, sau đó không nhịn được cọ cọ trấn an tâm tình của hắn, chỉ một khắc trôi qua đã lăn vào lòng Dung Ly ngủ vù vù. Đến khi Dung Ly và Viễn Chi lọ mọ bước vào địa phận Bạch Hạc tông môn, đám nhóc đã bị nhốt năm ngày năm đêm, thật sự đã ăn đủ khổ. Dung Ly và Viễn Chi trước khi bái kiến trưởng môn, còn dụng tâm đi tham quan một vòng Bạch Hạc sơn, hưởng thụ hoa cỏ khí trời, tay trong tay cùng ái nhân nhìn ngắm thế gian. Dung Ly lười câu thông với vị trưởng môn không nói lý lẽ lại thích mắng người này, chỉ yêu cầu bọn họ thả bọn nhóc ra. Một đám nhóc đã trải sự đời vẫn nhăn nhó ỷ ôi như thường, hướng Dung Ly và Viễn Chi tố khổ. Ban đầu, bọn họ kể về nhiệm vụ lần này, trình bày rõ ràng sự việc về dược nhân, thống nhất cách giải quyết, bàn giao tất cả dược nhân cho Bạch Hạc tông môn xử lý, nói chung, có thể nói chuyện được, còn khá tốt đi. Nhưng khi đám nhóc vừa nhắc đến nguồn linh mạch của Thương Khung có khả năng bị giấu trong phái, thế là trưởng môn Bạch Hạc nổi giận đùng đùng, đem bọn họ nhốt lại. So với Dung Ly dự liệu không khác một chút! Được hưởng thụ đủ sự ghẻ lạnh của các đệ tử Bạch Hạc tông môn, bọn nhóc giờ đây đã trở nên mặt dày hơn bao giờ hết. Dù người ta không muốn nói chuyện với mình, nhưng mình vẫn phải trưng cái bản mặt thảo mai ra hỏi thăm này nọ không phải sao? Sao khi thu thập đủ thông tin rồi, bọn họ cuối cùng rút ra một kết luận Không thể câu thông được với đám người này! Kiểu giống nhà nghèo đi nói chuyện với nhà giàu vậy á, căn bản nói chuyện không ăn nhập vào nhau nổi! Đám đệ tử Bạch Hạc còn nóng tính khó chiều hơn cả trưởng môn của chúng, động một tý là lấy linh thạch đè người, miệng mồm thì không kiêng nể một ai. Cái tên Bạch Hạc nghe đúng thoát tục nhẹ nhàng như vậy, tiên khí phiêu phiêu như vậy, nhưng mà, từ trên xuống dưới tông môn, không có lấy một người bình thường. Chưa thấy có ai tu tiên mà mắng chửi thẳng miệng như vậy luôn á! Nhà giàu có khác! Thế là bọn nhóc, một đám thêm một đám, mặt khó coi còn hơn đạp phải đống phân, ủ rũ rã rượi. Viễn Chi thấy vậy thì bật cười, giải thích “Thật ra tên gọi Bạch Hạc là do nơi đây từng là nơi ẩn cư của một vị viễn cổ tiên thú, Bạch Hạc tiên quân. Tuy dùng thân yêu thú tu tiên đạo, nhưng vẫn có thể đắc đạo thành tiên, lại sinh ra từ thười viễn cổ xa xưa, pháp lực so với thượng tiên trên tiên đình chỉ có hơn chứ không kém. Dù vậy, ngài ấy không thích ra ngài, cũng không thích tiếp xúc với bất kỳ ai, chỉ thích tìm một chỗ chui vào nằm ngủ. Xưa kia, trưởng môn đầu tiên của Bạch Hạc tông môn từng có cơ duyên diện kiến ngài ấy một lần, mới dùng cái tên này khai môn lập phái.”
“Vậy thì bọn ta chỉ cần tìm ra Bạch Hạc tiên quân đó thì có thể khiến bọn họ nghe lọt tai sao?” Một người reo lên. “E rằng không dễ như vậy!” Minh Khuê nói “Nếu không, Bạch Hạc tiên quân xem chừng đã bị người khác tìm thấy từ lâu rồi!” Mặt mày mọi người nhăn nhó, chỉ có Dung Ly tựa tiếu phi tiếu hỏi Viễn Chi “Nương tử, nếu là ngươi thì sẽ trốn vào nơi nào ngủ?” “Trên cao”Viễn Chi đơn giản trả lời “Ngài ấy không phải là chim sao? Nếu là chim thì ngủ trên cao là được, dưới lòng đất toàn là linh thạch, khi người khác khai thác sẽ bị làm phiền. Nếu là ta, ta sẽ chọn nơi cao nhất trên đỉnh núi, gom mây lại thành một đống, lập kết giới tránh người ngoài, muốn ngủ bao nhiêu thì ngủ.” Dùng tư duy của người lười để lý giải tư duy của người lười hơn, quả nhiên không sai. Dung Ly nhịn cười gật đầu “Nếu ta nhớ không nhầm, Bạch Hạc tông môn có một nơi gọi là Huyễn Hư môn, nằm ngay đỉnh núi, Bạch Hạc tiên quân có lẽ đã tạo nên một huyễn cảnh, tự mình chui vào trong đó, hơn thế nữa…” Nói đoạn, Dung Ly nhìn sang đám nhóc “Rất có thể linh mạch cũng bị giấu trong đó” Bọn họ đã thăm dò khắp nơi rồi, hiện tại ngoại trừ mỏ linh thạch và Huyễn Hư môn, những nơi còn lại không hề có dấu vết của linh mạch cường đại để lại. Mỏ linh thạch canh giữ nghiêm ngặt, lại thường xuyên có nhiều đệ tử qua lại, nếu giấu một thứ năng lượng to lớn như vậy, rất dễ bị phát giác ra. Đáp án duy nhất chỉ có bị giấu vào huyễn cảnh. “Nhưng” Một đứa ấp úng nói “Bọn ta từng lén đi qua Huyễn Hư môn rồi, chẳng có gì khác thường cả, chỉ là một cánh cửa đá cũ kỹ, đứng trơ trọi hoang vắng, bước qua bước lại cũng chỉ có khung cảnh chán phèo đó, không hề thấy một chút huyễn cảnh nào luôn! Vậy thì làm sao vào?” Dung Ly ung dung nhìn Thanh Niệm. Thanh Niệm trốn một góc, chột dạ “Muội cũng vào không được mà!” “Nhưng ngươi ngửi được còn gì?” Dung Ly đương nhiên đáp. “Ngửi là ngửi, nhưng vào không được” Thanh Niệm không chịu thua. “Ai cần ngươi vào?” Dung Ly nói “Ngươi ngửi xem ai đã từng lẻn vào là được rồi!” “Ồ” Thanh Niệm reo lên “Muội quên!” "Vậy được rồi, chúng ta chỉ cần tìm ra người đã từng có dấu vết vào nơi đó, giám sát hắn, đến lúc hắn dùng cách gì đó mà chui vào trong được, chúng ta sẽ bắt chước giống như vậy đi vào, sau đó đành nhờ Dung Ly đại nhân tập kích hắn!" Thanh Nghi đề nghị. Dung Ly không có ý kiến, chỉ phất tay sai bảo bọn chúng đi làm việc, hắn âm thầm lắc đầu, một đám ranh con chỉ có náo loạn là giỏi, đầu óc có thể dùng được không có được bao nhiêu. Viễn Chi đọc được suy nghĩ qua mắt hắn, cười cười, duỗi tay lấy ra từ trong tay áo một con chim trắng nhỏ, đôi mắt nhắm nghiền. “Vừa ngu vừa lười!" Dung Ly mắng Viễn Chi đưa tay vuốt lông, ân, còn sờ rất thoải mái nha! “Ăn nhiều như vậy rồi lăn ra ngủ, không có chút ý thức nào!” Viễn Chi dùng ngón tay chọt chọt, cảm thán “Béo!” Con chim lúc này mới phản ứng lại, quay đầu cho bọn họ một cái mông kinh bỉ, giọng oang oang “Ngươi mới béo, cả nhà ngươi đều béo!” “Sống sắp thành quỷ rồi còn bị tống ra khỏi tổ” Dung Ly không nhịn được đâm thọc “Ngươi cả chim cũng không bằng chứ đừng nói là tiên thú!” Con chim nhỏ tức đến xì khói, hung hăng giương cánh lên định cãi chày cãi cối, nhưng một lúc sau, nó tủi thân xếp cánh ngồi xuống, quay mặt đi. Chịu! Ngu thì ngu thôi! Bộ sống nhiều là cần phải khôn ra à?!Ai bảo thế?! Ta rất thành thật với năng lực của chính mình nha!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]