Dạo này tâm trạng Minh Khuê có vẻ phức tạp ghê gớm, bằng chứng là bình thường hắn sẽ lò tò bám theo Thanh Nghi như cái đuôi to to, nhưng mấy hôm nay, hắn chỉ trầm ngâm đi một mình.
Một tối nọ, sau khi đã an bài xong chỗ dừng chân cho các sư đệ, Thanh Nghi bỏ Thanh Tư qua một bên, cho nó chơi với Thanh Niệm, còn y thì lặng lẽ đến chỗ Minh Khuê, mang tâm trạng lo lắng hỏi
“Đệ … có muốn ta giúp gì không?”
Minh Khuê chốc lát tỉnh thần, lắc lắc đầu, híp mắt cười
“Sư huynh, huynh lại bị trò giả đáng thương của đệ lừa rồi!”
“Ừm” Thanh Nghi đáp “Đệ ranh mãnh như thế, ta đành bị đệ lừa thôi!”
“Huynh đừng bày ra vẻ mặt đó chứ!” Minh Khuê nhăn nhó “Nhìn gương mặt này, đệ sẽ không nỡ gạt huynh nữa!”
Thanh Nghi không nói không rằng, chỉ im lặng lùi một bước, sóng vai bên cạnh Minh Khuê.
Hai người lẳng lặng nghe gió thổi.
Một lát sau, Minh Khuê mới lên tiếng
“Có một người từng nói với đệ, đệ là hy vọng duy nhất của ngài ấy đối với sau này, lúc đó, đệ không hiểu, ngài ấy tài giỏi hơn người, học cao hiểu rộng như vậy, cần hy vọng vào một đứa con nít vô dụng như đệ làm gì?”
Bước chân của Thanh Nghi khựng lại, phức tạp nhìn bóng lưng trầm ổn của Minh Khuê, lại nhìn xuống cái bóng to lớn trên mặt đất, giọng nói của hắn còn đang thao thao bất tuyệt bên tai
“Nhưng hiện tại, đệ có thể hiểu rồi, bởi vì, đệ cũng có hy vọng của chính mình!”
Nói đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cau-yeu-cua-xui-xeo-tien-nhan/898039/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.