Trước khi xuất phát một ngày, Dung Thần gọi tất cả mọi người vào cung ăn tối, tổ chức một bữa gia yến nho nhỏ, dặn dò đôi ba câu mới yên lòng.
Dù sao đều là do một tay ngài ấy nuôi lớn, cả Dung Chân từ bé cũng là Dung Thần chăm sóc, thế nên hắn mới dính lấy hoàng huynh còn hơn cả phụ mẫu của mình.
Mỗi người đều tâm trạng lẫn lộn, nhưng vẫn cố gắng vui vẻ hòa thuận, hưởng thụ bữa ăn gia đình ấm cúng bên cạnh hoàng đế, đến gần nửa đêm mới tách ra.
Dung Lạc mê mang ngồi trên nóc Thiên Cực tháp, dưới chân là bóng tối sâu vạn trượng, phía xa xa có vài ánh đèn mờ ảo trong đêm, cảm nhận cơn gió mát mẻ phả từng cơn vào mặt, nhìn ánh trăng vằng vặc trên cao, đôi mắt ẩm ướt khép hờ, hít vào một ngụm khí lạnh, khẽ gượng cười.
Thật tốt!
Phía sau vang lên từng đợt bước chân, Dung Lạc chẳng buồn quay đầu, chậm rãi hỏi
"Huynh rảnh rỗi đến bồi ta sao? Bị hoàng tẩu đá xuống giường?"
Dung Ly tiến đến bên cạnh Dung Lạc, vén áo ngồi xuống, đáp
"Hoàn tẩu của muội còn trong ngự hoa viên, y ném ta qua cho muội!"
Dung Lạc quay mặt qua cười cười, sau đó tiếp tục hướng ánh nhìn về phía trước
Dung Ly cầm đến một bầu rượu, vứt cho Dung Lạc
"Là trúc diệp thanh?" Dung Lạc kinh ngạc
"Tẩu tử cho, trên người y chỉ có loại này, mỉm cưỡng muội rồi!" Dung Ly nhàn nhạt trả lời
Dung Lạc không nói không rằng, bật nắp ra, ngửa đầu uống một ngụm, hương thơm của trúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cau-yeu-cua-xui-xeo-tien-nhan/898026/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.