Chương trước
Chương sau
Những bông tuyết đầu mùa bắt đầu rơi xuống, li ti nhè nhẹ bay lượn như nô đùa trong gió, phủ trắng đất trời, mang theo hơi lạnh phảng phất bao trùm khắp nhân gian.
Lư hương tỏa ra mùi gỗ đàn dịu dàng quấn quít, hơi ấm từ mặt đất tỏa lên, một số bông tuyết bị ngọn gió đưa đẩy đến gần cửa sổ, bị nhiệt độ ấm áp làm cho tan chảy, những giọt nước ngưng đọng ẩm ướt bám víu vào khung cửa, chậm chạm chảy xuống, truyền đến tiếng tí tách rất nhỏ.
Dung Ly bị một thứ gì đó đập đến tỉnh!
Hắn từ từ mở mắt, những mảnh vỡ ký ức cứ như sóng ngầm cuồn cuộn kéo đến ập vào đầu, những mảnh ghép rất nhỏ trộn lẫn vào nhau, mang theo những hình ảnh âm thanh quen thuộc đến không ngờ.
Rất xa lạ nhưng cũng rất chân thực!
Chân thực đến đỗi hắn hoài nghi chính mình hiện tại là mộng hay tỉnh?!
Những mơ hồ mờ mịt trước kia, những cảm xúc kỳ quặc trong vô thức đọng lại trên khóe mắt trầm lắng.
Trong nháy mắt, Dung Ly đã minh bạch tất cả.
Dung Ly hoảng hốt bật người ngồi dậy, đôi con ngươi giờ đây đã hoàn toàn không thể trở về màu đen như trước kia được nữa, nguồn sức mạnh mà nó mang lại khiến cho đôi mắt hắn khó có thể ngay lập tức thích ứng, nên trong chốc lát khó có thể nhận ra toàn bộ những thứ xung quanh mình.
Hắn dáo dác tìm kiếm, tìm kiếm bóng hình một ai đó, giờ đây hắn chỉ muốn nhìn thấy một người thôi, một người thôi là đủ rồi!
Chỉ người đó thôi!
Muốn y bình an, muốn y mãi mãi bên cạnh hắn.
Trong lúc bàng hoàng, lòng bàn tay Dung Ly chạm được một nhịp đập sinh mệnh ấm áp nhỏ bé, hắn hạ mi quay đầu nhìn xuống, chỉ thấy nằm bên cạnh mình là Viễn Chi đang an tĩnh nhắm mắt ngủ say!
Dung Ly thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng quá độ cuối cùng cũng được buông lỏng, chỉ còn khóe mắt hạ thấp, vương chút ưu tư!
Viễn Chi gầy đi rất nhiều, gương mặt trắng nõn giờ đây đã pha chút xanh, đôi mắt nhắm nghiền để lộ ra hàng mi đen nhánh cong dài, trên người phảng phất mùi hương thuốc nhàn nhạt.
Ánh sáng bàng bạc từ cửa sổ phía xa hắt vẻ mặt bình yên say giấc của y, không chút ưu sầu, hơi thở phập phồng yếu ớt như một sinh mệnh nhỏ bé dần biến tan.
Dung Ly nhịn không được đưa tay nắm chặt tay Viễn Chi, dư quang trong mắt hắn vô thức hiện lên vẻ điên cuồng độc chiếm, như muốn khắc sâu người này vào trong xương tủy.
Thì ra chớp mắt một cái, đã trôi qua lâu như vậy!
Lâu đến nỗi, hắn không cam tâm!
Người hắn yêu, chỉ có thể vĩnh viễn ở bên cạnh hắn. Nếu chưa có sự cho phép của hắn, đừng nói là thần phật hay ma quỷ, kể cả diêm vương cũng không thể mang người đi.
Hắn đã thử buông tay một lần, nhưng chính y lại lựa chọn quay về bên cạnh hắn, nếu đã như thế, cho dù sau này y có khóc lóc cầu xin, cũng đừng mong có thể rời khỏi hắn, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Mắt thấy Viễn Chi vẫn còn hôn mê chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Dung Ly trước quét mắt nhìn khắp căn phòng xa hoa lộng lẫy.
Toàn bộ đều được trang hoàng bằng vàng kim và trân phẩm quý giá, sơn son thϊếp vàng, cao quý nhưng không dung tục, xa hoa nhưng vẫn ngạo nghễ!
Cái phong cách đặc thù này, nhìn khắp thiên địa, Dung Ly chỉ biết được có mỗi Dung Lạc!
Dung Ly bất giác thở phào nhẹ nhõm, nếu là Dung Lạc thì hắn chẳng có gì phải lo nữa, ngược lại con bé còn phải dọn dẹp tàn cục cho hắn.
Nhưng mà, nhìn lại toàn bộ cách hành xử âm ngoan tâm độc của Dung Lạc đời này, con bé đó hình như có chút điên rồi!
Dung Ly trong lòng thầm tự giễu, những người quan trọng xung quanh hắn, dù cho hắn bảo bọc thế nào cũng không thoát khỏi kết cục đổ nát thế này.
Càng huống hồ, nhìn khắp hoàng cung người hoàng tộc bọn họ đều đã sớm điên.
Cuối cùng đều rơi vào cùng một cảnh ngộ.
Thật trêu ngươi!
Nhìn đến một vật phá lệ không dung hợp nổi bầu không khí cao quý này, Dung Ly khẽ chau mày, hắn dường như đã tìm thấy thứ đập hắn đến tỉnh!
Thanh Tư kiếm bị quấn dây từ trên xuống dưới như một cái bánh, treo trên cột nhà, vùng vẫy uốn éo, tự quăng mình qua qua lại lại, vừa bất mãn vừa ủy khuất, vặn vẹo y như con lươn bị đem đi phơi khô!
Nhìn thấy Dung Ly tỉnh dậy từ nãy đến giờ rồi nhưng vẫn không mảy may chịu ngó ngàng đến nó, Thanh Tư vặn vặn người, ngoảnh mặt giận dỗi.
Sợ thì sợ nhưng nhân gia cũng biết giận đó nga~
Bọn họ làm gì thì làm, tự nhiên cái nó trở thành bia đỡ đạn, nghe thử tức không?
Ăn không ngồi rồi cũng bị nồi úp lên đầu!
Ủa
Lạ ghê!
Ngộ vậy á?!

Chim chuột gì đó, nhân gia làm sao mà biết được, nó chỉ nghe lệnh chủ nhân và phu quân của chủ nhân thôi mà.
Suốt nửa tháng canh cửa động, ăn gió nằm sương bị xem như chó giữ nhà thì thôi đi, cớ sao lại đối xử với người ta như thế!
Nó đứng canh cửa, thế mà bỗng dưng Dung Lạc từ đâu lòi ra, bị nàng ta dùng ngự kiếm đánh cho không còn manh giáp, nếu nó không phải được Viễn Chân thần quân đúc ra, dám chắc Dung Lạc đã chặt nó ra làm củi nấu cơm.
Một đám xà quần trong đó, nó có tội gì mà bị xách về trói lên thế này!
Chưa kể một tháng nay, Dung Lạc không ngày nào là không đến dằng vặc nó!
Có trời mới biết, nó bị Dung Lạc cho ăn đủ khổ như thế nào.
Bọn họ, hu hu, bọn họ thật quá đáng!
Ỷ thế hϊếp người, à không, hϊếp kiếm, hu hu, chủ nhân ngốc nghếch của nó không tỉnh dậy, mệnh nó thật khổ!
Nó phải méc chủ nhân
Thật độc ác, thật đáng sợ!!
Nham hiểm, ác độc, vô nhân tính ...
Hu hu, chủ nhân ngốc nhà nó tốt biết bao!
Mặc dù y ngốc, y lười, y không có tiền đồ, nhưng ít ra y không đánh nó, còn cho nó đi chơi!
Lần đầu tiên Thanh Tư kiếm biết được, thế giới bên ngoài thật khủng khϊếp!
Thì ra nhà chồng mà trong thoại bản thường nói là như vậy.
Thật đáng sợ!
Người ta nói quả thật không sai, không đâu tốt bằng nhà mẹ đẻ cả!
Chủ nhân thật đáng thương!
Thanh Tư kiếm bắt đầu nảy ra trăm nghìn cảnh tượng làm dâu nhà chồng kinh điển, bất giác rùng mình.
Rủi sau này chủ nhân bị bắt nạt, nó cũng không đánh lại luôn.
Hay là kêu chủ nhân đừng lấy chồng nữa được không?
Thôi ... Thanh Tư kiếm bất đắc dĩ thở dài.
Chủ nhân bị ngốc mà!
Người như y dễ bị tình yêu làm mờ mắt lắm!
Haizzz
Nhân sinh khổ đoạn!
Ái tình thật lâm li bi đát!
Haizzz
...
Dung Ly trầm mặc nhìn Thanh Tư kiếm vừa suy tư vừa lắc lư qua lại trước mặt, âm thầm thở dài.
Dù hắn không hiểu thanh kiếm kia bổ não cái gì, nhưng hắn cảm nhận được, Thanh Tư kiếm so với Viễn Chi chỉ có hơn chứ không kém.
Hắn tự nhủ, sau này phải ít cho Thanh Tư kiếm tiếp xúc với Viễn Chi nhà hắn một chút mới được!
Cái tính cách này, càng ở chung thì càng bị nặng thêm.
Tránh thanh kiếm bị điên kia càng xa càng tốt thì hơn.
Thanh Tư kiếm không biết mình đã bị ghét bỏ, vẫn lắc qua lắc lại??!!
....
Dung Ly đưa tay định niệm pháp quyết cởi trói cho Thanh Tư thì bị một âm thanh trong trẻo cản lại
"Kệ nó!!"
Thanh Tư kiếm vừa nghe thấy giọng nữ hài vang lên đã giật nảy, cố gắng nằm thẳng đuột, im phăng phắc giả chết, thành thật làm một thanh kiếm không chút linh thức.

Thân ảnh mảnh khảnh mang theo một thân cẩm phục dần xuất hiện sau tấm bình phong, Dung Lạc vừa đi vừa kéo theo vô số âm thanh leng keng trong trẻo, cùng với hơi lạnh nhàn nhạt của tuyết trắng bám trên y phục.
Dung Lạc bưng hai chén thuốc bốc khói nghi ngút tiến vào, chau mày nhìn Dung Ly nằm trên giường, liếc mắt thấy Thanh Tư kiếm đang run như cầy sấy, lớn giọng mắng
"Thân làm thần khí, chủ nhân xảy ra chuyện gì cũng không biết, còn dám cản bổn công chúa ngoài cửa không cho vào. Bổn công chúa thấy cái lá gan này của ngươi càng ngày càng lớn rồi nhỉ, còn dám đánh thức hoàng huynh dậy? Ngươi nhìn xem thần khí của các vị chư tiên thần quân, ngươi xứng với hai chữ thần khí sao? Thần khí của Nguyệt thần hộ chủ bỏ mạng, thần khí của Cửu thần duy trì thiên địa, thần khí của Hoa Nhạc chân thần bị yêu ma xé toạt vẫn chắn trước chủ nhân, thần khí của Tiên đế đánh đâu thắng đó, ngươi nhìn xem, cái bộ dạng ham chơi biếng làm của ngươi, chủ nhân suýt bỏ mạng bao nhiêu lần còn không biết, ngươi bị ngu à?"
Thanh Tư kiếm ủy khuất, im thinh thít, không phản kháng, động cũng không dám động.
Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của nó, Dung Lạc quả thật hận rèn sắt không thành thép, tiếp tục mắng
"Cái thứ như nhà ngươi, Viễn Chân thần quân sao không nặn một cục thịt ra cho rồi, ít ra thịt còn có thể hầm xào nấu ăn, thật mất mặt! Làm việc không có cái gì ra hồn, bảo vệ chủ nhân cũng không xong, ngươi không thấy con chó nhà hàng xóm còn hữu ích hơn mình à?"
Thanh Tư kiếm giả chết.
Từ khi sinh ra nó đã như vậy.
Ai biết đâu!
Hu hu
Thật đáng sợ!
Thanh Tư kiếm khóc ròng!
Cứu mạng !
Tại sao lại mắng ta?
Ta có lỗi lầm gì ...
...
Trên một đám mây nào đó, một ông lão râu tóc bạc phơ đang đánh cờ, vừa cầm con cờ trắng trên tay lên, lão đánh một cái hắc xì rõ to.
Giọng cười trầm ổn của người đối diện vang lên, cất giọng cảm khái
"Xem ra, ngài được hậu bối nhắc nhiều nhỉ!"
Viễn Chân thần quân giật giật khóe miệng, mỉm cưỡng trả lời
"Dạo này trí nhớ ta không tốt, ta thấy, có người lôi ta ra mắng nữa rồi!"
Người đối diện mặc hoàng bào, mười phần quý khí ngạo nghễ, giữa trán có ký hiệu hình chữ thập phát ra kim quang sáng chói, mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều mang vẻ của kẻ bề trên, cả người làm ra một bộ không quan tâm, nhưng đôi mắt hạ xuống lại xen lẫn chút trầm tư khó thấy.
"Nếu lần này vẫn không được, thì bên Thần đế và Cửu thần giải quyết thế nào?"
Viễn Chân thần quân chậm rãi xoa xoa tay, đánh xuống một con cờ, tựa tiếu phi tiếu nói
"Ai da, chuyện này lão không động tới được, không động tới được, giúp thì cũng giúp rồi, lão còn biết làm gì bây giờ?!"
Người đối diện cười cười, đưa tay chạm vào chiếc ngọc bội trên người, công chính liêm minh nghiêm chỉnh nói
"Chuyện này càng kéo ra càng liên lụy nhiều bên, ta thấy để mấy vị kia làm xằng làm bậy, mọi chuyện càng không ổn!"
Viễn Chân thần quân híp mắt cười cười, dư quang khóe mắt liếc qua mảnh bạch ngọc trên người kẻ đối diện, giả vờ không để tâm, miệng thì cảm thán
"Haizz, oan nghiệt a, là mệnh, là mệnh cả!"
Người đối diện bật cười, giấu đi ánh mắt khác thường của mình, thoáng chốc đã trở về dáng vẻ bất cần như cũ, bâng quơ hỏi
"Ngài có phải đã làm gì không? Dường như ta cảm nhận được gần đây ngài bị nhắc đến hơi nhiều."
Viễn Chân thần quân ngẩn người suy ngẫm, dường như lão bỏ quên cái gì đó thật, đến một lúc lâu sau mới ngộ ra, ngộ xong lại chẳng có miếng hối hận nào còn trưng cái mặt già cười xuề xòa
"Ài, ta chỉ quên bỏ vài thứ vào trong kiếm của đồ nhi, hy vọng bọn họ sẽ không tìm ta đòi tính sổ!"
Người kia thấy vậy thì bật cười, chậc chậc vài tiếng
"Nếu là cái đám cháu của ta, thì ngài chết chắc rồi!"
Viễn Chân thần quân kho khan hai ba tiếng, mặt nhăn nhó như thể vừa nghe thấy thứ gì đáng kinh hãi lắm.
"Uầy, ngài nói cứ như bọn họ là cháu ngài thật vậy, đừng làm lão già như ta hoảng sợ chứ, ta thấy, hay là ngài cứ cho ta ở lại Liên Hoa trì này đi, thiên địa rộng lớn như vậy, bọn nó có muốn tính sổ cũng không tìm ra ta đâu!"
Những tiên nga xung quanh nghe xung thì tủm tỉm cười không dám bàn luận.
Dù sao cũng là võ thần mạnh nhất thần giới và một vị có thể là viễn cổ chân thần, ngài đoán xem?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.