Chương trước
Chương sau
Dung Ly trực tiếp mở cửa phòng Viễn Chi, chả buồn để ý cái kết giới đáng thương không có một tí tác dụng còn nằm trên cửa, dứt khoát vứt Thanh Tư ra ngoài, nhanh chóng khóa cửa, cài then.
Thanh Tư kiếm bỗng dưng cảm thấy, cuộc đời này của nó thật đáng thương.
Nó còn không dám nói cho chủ nhân nghe!
Nó cũng sợ thái tử lắm chứ bộ!
Nên chủ nhân à, ngài hảo hảo làm ấm giường cho người ta đi nghe!
Nó không biết gì hết á!
Thề luôn, không biết gì hết!
Dung Ly đi đến bên giường, nhìn người trước mặt đang cố gắng thở đều đặn, gương mặt tựa tiếu phi tiếu.
Viễn Chi con heo nhỏ này, hôm nay bỗng nhiên thức trễ như vậy, còn dám giả bộ ngủ.
Còn dám giăng kết giới.
Xem ra, có người cần được giáo huấn, thế nào là uy áp của thần linh!
Gió lạnh thổi đến, Viễn Chi rõ ràng lạnh muốn chết, nhưng vẫn không dám nhúc nhích, cắn răng nhắm chặt mắt!
Y mới không khuất phục đâu!
Y chính là kiên cường như vậy đó!
Dung Ly tức đến độ bật cười, dùng ngoại bào của mình, đắp lên cẩn thận cho Viễn Chi, sau đó, hắn nhấc chăn chui vào, nằm ngay bên cạnh!
Đoàng!
Một tiếng nổ vang lên trong đầu Viễn Chi tiên quân!
Ủa ủa!
Gì vậy?
Thiệt luôn hả?
Ngủ chung mà không xin phép gì hết vậy?
Ủa, ai cho?!
Tâm trí Viễn chi tiên quân giờ loạn thành một đống, không suy nghĩ được gì, nằm một chỗ mà vẫn nghe được tiếng tim đập thình thịch.
Hai tay của Viễn Chi trong chăn nắm chặt, gương mặt ửng đỏ, y không biết phải làm gì bây giờ.
Làm sao đây?!
Hay là y giả bộ ngủ tiếp?!
Ý kiến hay đó!
Thế là Viễn Chi nhắm tịt mắt, tự niệm trong đầu, ta không biết gì hết, không biết gì hết!
Qua nửa canh giờ, Dung Ly vẫn cẩn thận nhìn chằm chằm Viễn Chi!
Con heo này vẫn cứng đơ!
Có ai nói cho hắn biết, tại sao có người lại ngốc xít thế này!
Ngủ mà không dám thở mạnh cũng không dám nhúc nhích, năng lực lý giải của y có vấn đề nặng thật rồi!
Ngẫm lại những đêm trước, đều là mỗi khi Dung Ly nằm xuống, Viễn Chi sẽ tự động lăn vào lồng ngực, cọ cọ ôm ôm, thỏa mãn biết bao nhiêu.
Càng nghĩ càng khiến Dung Ly tức tối!
Hắn đưa tay chọt chọt cái má của Viễn Chi, sau đó choàng tay ôm lấy người kia, kéo mạnh vào lồng ngực.
Hừ, như vậy mới đúng chứ!

Nhưng mà ...
Tim của Viễn Chi đã trực tiếp đình công, não cũng đình công nốt, y mở to mắt, đối diện với khuôn ngực rắn chắc như tấm khiên.
Y ngẩn người hồi lâu, mới nghe được giọng cười trầm thấp của Dung Ly
"Sao? không giả bộ ngủ nữa? Viễn Chi, ta đã nói với ngươi, khi ở trước mặt ta, tất cả suy nghĩ của ngươi đều bị phơi bày!"
Viễn Chi thật sự cười không nổi, khóc cũng không xong, khuôn mặt đáng thương hề hề đến cực điểm.
Có ai nói cho y biết đây là tình huống gì không?
Trong thoại bản đâu có bảo thế này!
Sao tốc độ hơn ngự kiếm phi hành luôn vậy?!
Có thể loại thoại bản nào mà chính thức gặp nhau mấy lần xong cái lên giường luôn không?
Không có mà!!
Nhìn thấy gương mặt thiên biến vạn hóa của Viễn Chi, Dung Ly nhân cơ hội đưa tay xoa nắn vài cái, xoa đến khi làn da Viễn Chi đỏ bừng mới dừng lại, tâm tình trống trãi rốt cuộc được lấp đầy.
Viễn Chi bị cơn chấn động này đến cơn chấn động khác làm cho muốn trọc đầu, ngủ gì nổi nữa, hít thở sâu vài cái cho bình tĩnh, ngẩng đầu nghiêm túc nói với Dung Ly
"Không cần như vậy, ta biết ngươi vì thiên mệnh mới tiếp cận ta, chấp nhận ta còn giúp đỡ ta, nhưng mà rõ ràng là sai rồi!"
Dung Ly nghe xong, biểu tình thoáng chốc vô thanh vô thức hiện ra sự thống khổ mà chính hắn cũng không nhận ra, nhưng ngay tức khắc hắn đã trầm tĩnh lại, đôi mắt sâu thẳm đối diện với Viễn Chi.
Hắn nói: "Viễn Chi, ta thừa nhận lúc đầu là do thiên mệnh mới tìm đến ngươi, ta cũng rất thắc mắc, tại sao lại là ngươi. Nhưng mà, đến khi ta nhìn thấy ngươi ôm gối ngồi một góc nơi miếu hoang, trong lòng ta bất giác chấn động. Viễn Chi, ta không biết tại sao, nhưng ngươi đem đến cho ta một loại cảm giác xúc động cùng điên cuồng mà ta chưa bao giờ biết được. Giúp ngươi đổi mệnh là ta tự nguyện, không phải thiên mệnh, chấp nhận ngươi cũng là do bản thân ta muốn ngươi. Ta mặc dù không biết cảm xúc bản thân là gì, tại sao lại như vậy, nhưng mà ta biết, ta không muốn ngươi chịu đói chịu khổ, không muốn ngươi sống không vui vẻ, muốn đem ngươi đến bên cạnh ta, bảo hộ ngươi, sủng nịch ngươi, cho ngươi tất cả những gì tốt nhất trên thế gian này. Trước đây, ta không nghĩ sẽ chấp nhận bất cứ người nào, nhưng ngươi lại khiến ta có suy nghĩ muốn đến gần. Ta còn quá nhiều thứ để tâm, không dám cho ngươi ước hẹn, nhưng như vậy, ta lại không cam lòng. Viễn Chi, ta không chắc chắn đây có phải là ái tình mà người ta thường nói hay không, ta không biết, nhưng ta rõ ràng bản thân mình thích ngươi, muốn cùng ngươi, ngươi có thể đừng đẩy ta ra được không? Rõ ràng là ngươi cũng thích ta, cho ta một cơ hội, được không?"
Từng lời từng chữ như nước chảy mây trôi tiến vào trong đầu Viễn Chi, khiến y ngơ ngẩn, y mơ màng nhìn Dung Ly, cố gắng tìm ra một điểm giả dối trong lời nói của hắn.
Không có!
Suốt bao năm sống chật vật, không ai dễ nhìn thấu lòng người yêu ghét hơn y, gương mặt của Dung Ly, chỉ có chân thành cùng thật lòng!
Không có nửa điểm giả dối.
Trong mắt của Dung Ly, tuy không có tình sâu tựa hải, cũng không có điên cuồng độc chiếm, nhưng có kích động cùng mong đợi!
Mong đợi cái gì đây?
Viễn Chi cắn chặt môi, y có thể cho hắn cái gì đây?
Tất cả những thứ hiện tại y có được, đều là hắn cho y, y không có cái gì hết!
Y chỉ là một tên ăn mày, trời sinh xui xẻo, nhưng lại may mắn hơn người, có được cảm tình của thần linh, được thần linh chiếu cố, nghịch thiên cải mệnh.
Nếu không có hắn, cũng chẳng có y.
Y có tài đức gì mà nhận được nhiều thứ như vậy?
Y có gì mà trả?
Y lấy gì trả đây?
Nghĩ đến đây, Viễn Chi hậu tri hậu giác đưa tay khắc họa sườn mặt của Dung Ly, từ trong đáy mắt ưu tư xuất hiện một giọt lệ ấm nóng lặng lẽ rơi xuống.
Nếu hắn muốn ái tình, y cho hắn là được.
Không cầu hắn nhớ mãi không quên, chỉ cầu hắn, không suốt những năm tháng thành thần dài đằng đẵng, có thể sống vui vẻ thỏa nguyện, không vì bất cứ thứ gì mà luyến lưu.
Hy vọng hắn, sau khi có được y, sẽ quên đi!
Viễn Chi tiên quân sau này, có lẽ chỉ là một đoạn hồi ức nhỏ nhoi không đáng nhắc đến, nhưng kiếp này, có được nhiều như vậy, y mãn nguyện rồi!
Giây phút Dung Ly thổ lộ tâm tình, y cũng minh bạch, thì ra, bấy lâu nay, Dung Ly đã vô thanh vô thức tiến vào tâm y, trở thành người không thể thiếu trong lòng Viễn Chi tiên quân.
Ba trăm năm thành kính tôn thờ vị thần này, giúp đỡ hắn, càng biết nhiều về hắn lại càng lún sâu, người luôn đặt trong lòng cuối cùng cũng chiếm trọn tâm can mà chính bản thân mình lại không hề hay biết.
Chuyện gì cũng nghĩ đến hắn đầu tiên, sợ hắn biết được, lại sợ hắn không biết.

Viễn Chi nghĩ, y năm tuổi được Dung Ly cứu về, sinh mệnh nhỏ bé này của y thuộc về hắn, y của hiện tại lại càng không thể tách rời hắn, cả thân thể và linh hồn này cũng là của hắn
Lúc này đây, y cảm nhận được cảm giác cuồn cuộn trong lòng, khí huyết sục sôi. Viễn Chi mạnh mẽ cắn răng, dứt khoát chịu đựng sự tàn phá khắp gân mạch, y gượng cười nhìn Dung Ly.
Sai rồi cũng được, đúng rồi cũng chẳng sao ...
Y tự nguyện!
Tự nguyện vì hắn mà sinh, cũng tự nguyện vì hắn mà tử!
Trước đây đã vậy, sau này vẫn thế!
Vĩnh viễn không thay đổi!
Viễn Chi nhướng người ...
... Thành kính hôn lên môi hắn!
Sau đó ...
Dung Ly ngơ ngẩn!
Nhìn người trước mắt đau khổ nghĩ suy, nhìn người trước mắt dịu dàng hôn lên môi hắn, nhìn người trước mắt sắc mặt trắng bệnh vẫn cởi bỏ tầng tầng lớp lớp y phục!
Dung Ly bừng tỉnh, dùng một tay giữ chặt hai tay đang làm loạn của Viễn Chi lại, tay còn lại nhanh chóng phong bế kinh mạch!
Mặt Viễn Chi không còn chút máu, cả người bị một tầng mồ hôi lạnh bao phủ, chẳng mấy chốc, y phun ra một ngụm máu tươi, dội đỏ quần áo của Dung Ly!
Bả vai Dung Ly run rẩy, nhanh chóng dùng quần áo bao bọc Viễn Chi lại, liều mạng lao đi trong đêm!
Trên trời tối đen như mực, nhưng Dung Ly vẫn cảm thấy được, mây đen cuồn cuộn đang đuổi theo phía sau!
Thiên kiếp đọa tiên!
Hắn trăm vạn lần cũng không ngờ được, Viễn Chi vẫn chưa phạm tiên đạo.
Dung Ly không tu tiên, không biết đọa tiên là như thế nào, chỉ biết được thập phần thống khổ! Trước đây, hắn nghĩ rằng sau khi Viễn Chân thần quân phi thăng, nói cho Viễn Chi nghe về chuyện hắn giúp y, y mới vì hắn mà phạm tiên đạo.
Nhưng không phải ...
Lúc đó Viễn Chi vẫn chưa thích hắn, nếu có, cũng chỉ là xen lẫn cảm kích cùng biết ơn.
Sau này, y không phát giác ra được cảm tình dần bén rễ ăn sâu của bản thân, nên vẫn chưa phạm vào cấm kỵ của tiên nhân.
Vậy thì chín đạo lôi kiếp trước kia, tại sao lại đánh xuống?!
Lòng Dung Ly rối như tơ vò, hoảng loạn đến không mảy may nghĩ ra được cái gì, chỉ biết rằng, hôm nay, vì hắn, Viễn Chi bị đọa tiên.
Là hắn ngu ngốc bốc đồng, đợi bao nhiêu lâu như vậy, lại không đợi được một buổi tối!
Là hắn suy xét không chu toàn, không nhận ra sự khác thường của Viễn Chi!
Là vì hắn!
Không hiểu sao, tâm Dung Ly như bị ai cắn nát, đảo điên không dứt, hắn chỉ biết, người trước mặt, không được xảy ra chuyện gì.
Nhìn Viễn Chi bị tiên lực phản phệ đến mơ hồ, đôi mắt dâng lên ánh nước, gân mạch sắp vỡ nát, co rút nằm trong lòng ngực. Dung Ly siết chặt nắm đấm, lặng lẽ nghiến răng, ngăn mùi vị tanh nồng vọt ra nơi cổ họng.
Chân hắn vẫn hướng Minh Nguyệt nhai mà đi!
Mây đen ở phía sau ùng ùng kéo đến, đuổi cùng gϊếŧ tận, có vẻ như thiên đạo chỉ hận không thể đánh chết hai người phía trước.
Dù là người, thần, quỷ, tiên, yêu hay ma, nếu lôi kiếp đến, đều sẽ cam chịu bị đánh đến huyết nhục mơ hồ!
Còn dám chạy?!
Nhớ năm đó, Ma vương cũng ôm Nguyệt thần từ thần ngục chạy đi, cũng bị lôi kiếp đuổi theo, đánh đến mãi mãi phế bỏ đôi cánh, mất nửa tu vi đấy thôi!
Trên đời này, chưa có ai từng tránh được lôi kiếp!
Đó là kiêu ngạo suốt đời của hắn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.