Cánh cửa mở ra, cả năm thành viên nhóm SNE đứng ngay ngắn ngoài cửa.
Họ nở nụ cười đã được luyện tập kỹ càng trên môi, đầu tiên tất cả cùng nhìn về phía Ngôn Minh, sau đó họ nhìn thấy Sở Kỳ Thu đang ngồi ở bên cạnh thì ngay lập tức, bốn đôi mắt cùng nhìn về phía người đồng đội nào đó.
Nụ cười dần dần biến mất, trong mắt đều là sự ngạc nhiên.
Sở Kỳ Thu cảm thấy mình không nên ngồi như thế này, lẽ ra cậu nên đứng dậy cùng Ngôn Minh hoặc là đến chỗ chiếc sô pha trong góc ngồi nghịch điện thoại. Bây giờ chỉ có một mình cậu ngồi trên ghế, nó thật xấu hổ và không được lịch sự.
Phong Cửu Viễn phản ứng rất nhanh, cao giọng nói để kéo các đồng đội của mình tập trung vào công việc chính: " Chào tiền bối Ngôn Minh. Năm thành viên trong nhóm chúng em đã ngưỡng mộ tiền bối từ lâu, có mấy người là fan của tiền bối. Nghe nói lần này tiền bối đến tham dự đại hội thể thao, chúng em cảm thấy rất vui. Trước đây luôn không tìm được cơ hội để xin chữ ký của tiền bối, lần này cơ hội của chúng em đến rồi."
Ngôn Minh cũng rất khách khí: " Được, muốn ký ở đâu?"
" Duy Duy, hỏi em đấy! Mau lên." Phong Cửu Viễn vỗ vai cậu bé đứng bên cạnh.
Sở Kỳ Thu nhớ người này tên là Úc Duy, là thành viên nhút nhát nhất của SNE, bởi vì thường ngày quá dè dặt nên khi lên sân khấu sẽ không nói chuyện do đó độ hiện diện không cao, cũng là người có nhân khí thấp nhất nhóm.
Úc Duy đã là fan của Ngôn Minh từ khi còn là thực tập sinh. Ngôn Minh ra mắt trước bọn họ hai năm, tác phẩm ra mắt chất lượng rất cao, tài năng tỏa sáng thu hút rất nhiều người quan tâm, Úc Duy cũng là một trong số đó.
Úc Duy mang theo giấy và bút tiến lên, cuối cùng Sở Kỳ Thu cũng tìm thấy cơ hội để di chuyển. Cậu cầm bát dưa hấu đi về phía góc phòng nhường đường lại cho Úc Duy.
Trong lúc di chuyển, cậu cũng không liếc nhìn những người còn lại.
Sau khi từ khiếp sợ tỉnh lại, Phan Lương định lên tiếng gọi Sở Kỳ Thu nhưng bị Thân Tử Khâu kéo lại.
Úc Duy mở nắp bút đưa cho Ngôn Minh: " Tiền bối Ngôn Minh, tiền bối có thể ký hai chữ ký được không. Mẹ em cũng là fan của tiền bối, bà ấy ngày nào cũng xem phim truyền hình của tiền bối..."
Trong ngành công nghiệp giải trí này, người ta dựa trên thời gian ra mắt và trình độ để đánh giá một người. Cho dù Úc Duy lớn hơn Ngôn Minh nửa tuổi nhưng vẫn phải gọi anh ấy một tiếng tiền bối.
Ai bảo Ngôn Minh may mắn, trước khi tốt nghiệp cấp ba đã được một đạo diễn nổi tiếng phát hiện.
" Được, có thể."
Mấy người phía sau cũng giả vờ là fan hâm mộ tiến lên muốn xin chữ ký, đây là điều thường thấy trong vòng giải trí. Đến lượt Phan Lương, Ngôn Minh vỗ vai sau đó nắm lấy cánh tay hắn, nghiêm túc nói: " Cố lên."
Phan Lương cắn răng nói cảm ơn.
Cuối cùng là Thân Tử Khâu, ánh mắt hắn nhìn lướt qua sự kỳ lạ giữa Ngôn Minh và Phan Lương, khuôn mặt mang theo ý cười cũng không biết là đang cười với ai: " Lần trước đã có cơ hội xin chữ ký của tiền bối rồi vậy nên lần này sẽ không làm tiền bối đau tay nữa."
Trước khi đi, Phong Cửu Viễn nói với Ngôn Minh: " Sắp bắt đầu rồi, tiền bối có muốn đi cùng luôn không ạ?"
Ngôn Minh liếc nhìn Sở Kỳ Thu đang yên lặng ngồi xổm trong góc: " Các cậu đi trước đi, tôi còn một ít việc cần xử lý lát nữa sẽ đi sau."
Cửa phòng đóng lại, Sở Kỳ Thu cầm túi đúng lên: " Tôi cũng phải đi rồi."
Cậu ở đó loay hoay đứng ngồi không yên, ai biết lát nữa SNE có quay lại hay không, để tránh chuyện tương tự xảy ra, cậu trốn đi xa được bao lâu thì trốn.
Ngôn Minh: " Cậu ngồi ở chỗ nào?"
" Để tôi xem..." Sở Kỳ Thu lấy tấm vé mà Không Thuyên đưa cho ra, "Ghế số tám, dãy một khu phía nam."
Lúc đến, cậu đã xem qua sơ bộ sân bãi một lần. Khu phía bắc là khán đài, khi phía nam là khu nghỉ ngơi của nghệ sĩ.
Ngôn Minh nói: " Tôi cũng phải chuẩn bị một chút rồi đi. Đợi Vương Trù quay lại."
Sở Kỳ Thu vừa nãy đã cảm thấy kỳ lạ, trong những tình huống quan trọng người trợ lý sẽ không thể vắng mặt trong một thời gian dài như vậy được.
Cậu ra khỏi phòng nghỉ đi qua một hành lang dài, cậu thấy Úc Duy đang đúng ở chỗ rẽ phía cuối hành lang.
Sở Kỳ Thu cho rằng đối phương đang đợi người khác, nhưng Úc Duy vừa nhìn thấy cậu đã bước lên phía trước, nắm lấy cánh tay cậu: " Anh Sở."
Trước đây hai người hoàn toàn không quen biết nhau, gặp trên đường chắc chắn sẽ không chào hỏi bắt chuyện, bây giờ nghe Úc Duy thân mật gọi " anh Sở" cậu có hơi rùng mình. Cậu luôn luôn không thích giao tiếp với người ngoài.
Chỉ có một mình Úc Duy, các thành viên khác đều không ở đây.
" Cậu... có chuyện gì không?" Sở Kỳ Thu không muốn đứng gần hắn như vậy nên lùi về phía sau nửa bước.
Cậu lùi một bước, Úc Duy tiến lên một bước: " Anh không còn quản lý trạm fan " Mạch thương" nữa sao, em nghe nói công ty đã tiếp nhận quả lý nó rồi?"
"Ừm..."
Úc Duy ngửa đầu nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh: " Vậy hiện tại anh đang chụp ảnh cho ai? Là Ngôn Minh đào anh đi hả? Nhưng mà Ngôn Minh cũng không cần trạm tử đâu đúng không?"
Sở Kỳ Thu ngờ ngợ, lông mày hơi nhướng lên, ngay cả đuôi lông mày cũng lộ ra vẻ cảnh giác: " Cậu muốn làm gì?"
Úc Duy xua tay: " A, không phải, anh hiểu lầm rồi. Em không muốn tìm hiểu gì cả, em chỉ muốn hỏi anh có thể mở một trạm fan cho em được không? Tiền lương thỏa thuận đơn giản, hơn nữa tất cả thu nhập có được từ trạm fan đều thuộc về anh."
Sở Kỳ Thu hiểu rồi, Úc Duy một mình đứng đây chờ cậu là muốn bí mật nhờ cậu mở một trạm fan giúp cậu ta thu hút thêm người hâm mộ.
Độ nổi tiếng của Úc Duy xếp cuối cùng trong SNE, tuy bề ngoài tỏ ra thờ ơ nhưng thực chất đã không thích từ lâu. Ra mắt nhiều năm, mức độ nổi tiếng cũng đã ổn định không phải là chuyện có thể thay đổi trong một sớm một chiều.
Người hâm mộ nói cậu ta không màng danh lợi, không tranh không đoạt, nhưng có ai lại không muốn kiếm tiền đây. Độ nổi tiếng cao có thể kiếm hàng chục triệu đô một năm, mà người xếp cuối cùng tài nguyên cá nhân rất ít, thu nhập theo nhóm được chia đều cho cả năm người, khi tới tay cũng không còn bao nhiêu lại còn bị fan người khác mắng suốt ngày, bị gọi là quỷ hút máu.
Kể từ khi Phan Lương và Thân Tử Khâu ra mắt, có trạm fan sẵn sàng vì họ đập tiền thu hút người hâm mộ, đội trưởng dựa vào thực lực của mình để thu hút fan. Nhưng Úc Duy thì khác, thực lực không có, cũng không có ai nâng đỡ. Chính vì thế nên sau khi suy nghĩ, cậu ta mới quyết định tìm một người có kinh nghiệm và kín tiếng về xây dựng trạm fan cho mình.
Hôm nay ngẫu nhiên gặp được Sở Kỳ Thu, không còn gì có thể nghi ngờ nữa, đây chắc chắn là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí này.
Úc Duy nói: " Anh đã quen với quy trình làm việc của công ty chúng em và cũng là người hiểu rõ trạng thái của SNE. Quan trọng hơn cả là anh là một người kín tiếng. Anh Sở, em tin anh."
Úc Duy nắm chặt cánh tay Sở Kỳ Thu như thể đây là cọng rơm cứu mạng. Sở Kỳ Thu không nhìn cậu ta nữa: " Cậu tìm nhầm người rồi, bây giờ tôi không mở trạm fan nữa."
Mắt Úc Duy hơi đỏ: " Vậy sao..."
Sở Kỳ Thu: " Cậu tìm người khác đi."
Úc Duy vẫn không bỏ cuộc: " Kể từ khi công ty tiếp nhận trạm fan của anh, tần suất và chất lượng của video, ảnh đã giảm đi rất nhiều, bọn họ bắt đầu dùng nó quảng cáo các sản phẩm để kiếm tiền từ fan. Fan đều nói trạm tỷ thay đổi rồi không còn như lúc đầu nữa, họ đồng loạt hủy theo dõi, tính đến nay đã mất hàng chục nghìn người hâm mộ rồi. Anh thực sự sẽ không mở trạm fan nữa sao. Mọi người đều thích những tác phẩm của anh, sẽ rất đáng tiệc nếu dừng lại ở đây."
Ngay cả khi nghe những lời thổi phồng hoa mỹ này Sở Kỳ Thu cũng không đổi ý. Đây vốn là chuyện tự nguyện, làm gì có lý do nào có thể ép buộc tự nguyện chứ."
Trên thực tế, bây giờ mới mở trạm fan hoàn toàn là vô ích, với độ nổi tiếng của SNE hiện tại, nên yêu thích thì đã sớm yêu thích, những người không thích cũng sẽ không vì một cái trạm fan mới mở mà trở nên yêu thích được.
" Nghe tôi khuyên một câu, cố gắng nâng cao trình độ của bản thân. Nếu chỉ dựa vào sự tuyên truyền của fan thì nó không phải là một giải pháp lâu dài."
Sở Kỳ Thu lịch sự từ chối Úc Duy rồi quay trở lại sân vận động. Lúc này khắp nơi đều là người, khán đài được biển màu bao phủ, đều là cờ và đèn tiếp ứng của người hâm mộ. Còn có fan không hài lòng và đang tranh giành vị trí tiếp ứng.
Tuy nhiên, đại đa số đều rất hài hòa, nên ngồi thì ngồi, ổn định đội hình chờ lễ khai mạc.
Trên màn hình lớn đang phát đoạn phỏng vấn các thí sinh ở hậu trường.
Cốc Văn Khê xuất hiện trên màn hình, cô nói với người dẫn chương trình rằng mình sẽ xuất hiện phần sau của chương trình và biểu diễn thể dục nhịp điệu, sau đó cùng với Ngôn Minh làm người dẫn chương trình tạm thời.
Hôm nay Mang Mang cũng đến, khi đang điều chỉnh ống kính Sở Kỳ Thu nhìn thấy cô ấy ngồi ở hàng thứ nhất đối diện với cậu.
Hai người dẫn chương trình, một nam một nữ bước ra từ hành lang tối om như mực. Sau khi kiểm tra lại tất cả các thiết bị, toàn bộ đèn đều tắt đi. Mọi người đều bị thu hút bởi những người biểu diễn lễ khai mạc phía dưới khán đài.
Hàng trước đều là nhóm nhân viên công tác, một lúc sau người ngồi cạnh Sở Kỳ Thu thấp giọng nói chuyện.
" ĐM, sao Cốc Văn Khê với Ngôn Minh xuất hiện sớm thế?"
" Ở đâu ở đâu."
" Lúc nãy không phải có một nhóm người đi ngang qua sau đó rời đi sao. Tôi dùng chế độ ban đêm chụp ảnh, phát hiện ra trong khu nghỉ ngơi có nhiều hơn hai người. Nhìn đi. Đó là Ngôn Minh và Cốc Văn Khê."
" Thấy rồi, cũng thật là!"
" Hay là bọn họ nắm tay nhau đến xem trận đấu? Công khai yêu đương?"
Khán phòng phía nam nằm gần khu vực nghỉ ngơi, hàng đầu tiên cách khu nghỉ ngơi chưa đến hai mét. Sở Kỳ Thu ngồi ghế số tám hàng một, vừa vặn ở phía sau Ngôn Minh và Cốc Văn Khê.
Nếu không có vách ngăn phía trước và cánh tanh cậu dài hơn một chút, cậu hoàn toàn có thể chạm vào lưng Ngôn Minh.
Hai màn biểu diễn sôi nổi kết thúc, đèn trong khán đài được bật sáng chở lại. Các chị em phía trước, phía sau, bên trái và bên phải Sở Kỳ Thu nhìn thấy bóng lưng Ngôn Minh và Cốc Văn Khê liền hét ầm lên.
Trang phục của hai người hôm nay rất đơn giản. Ngôn Minh mặc áo phông và quần thể thao trong khi Cốc Văn Khê mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt. Bọn họ câu được câu không nhỏ giọng trò chuyện, lúc Ngôn Minh nghiêng đầu nghe Cốc Văn Khê nói chuyện, nửa gương mặt tuấn tú lộ ra với khán giả ngồi ở phía sau.
" Mặt Ngôn Minh quá đẹp rồi, sống mũi cao thẳng, không hề thua kém nhan bá Thân Tử Khâu."
" Sao bà lại chụp ảnh hai người họ?"
" Chụp xong bán cho fan cp của họ."
" Bọn họ có trạm cp hả?"
" Có chứ, gần đây có mấy nhà mới xuất hiện, đều là mỹ nam mỹ nữ, hơn nữa lại có scandal với nhau, rất khó để người ta không tưởng tượng lung tung."
Sở Kỳ Thu cũng giơ máy ảnh lên chụp một vài bức ảnh, nhưng hai người phía trước vẫn luôn duy trì một tư thế, căn bản không có gì để chụp.
Đại hội thể thao bắt đầu. Cốc Văn Khê không thi đấu trong hiệp một và cũng không có tuyển thủ nào muốn xem nên cậu định ra ngoài hóng mát một lát.
Sau khi đưa thẻ công tác cho nhân viên kiểm tra, cậu tản bộ đến trước cửa một quán cà phê bên ngoài sân vận động.
Không ngờ tới là tình cờ gặp Vương Trù đang hút thuốc ở đây. Vương Trù cũng nhìn thấy cậu.
Sở Kỳ Thu giơ tay chào: " Chào anh Trù, hôm nay lúc đến gặp thầy Ngôn tôi không nhìn tháy anh ở đó."
Vương Trù rít một hơi thuốc đốm lửa cũng lóe sáng vái lần theo từng hơi.
Sau khi thở ra một vòng khói, chậc lưỡi: " Cũng không biết hôm nay có chuyện gì xảy ra với anh Ngôn. Lúc trước anh ấy nhắn tin cho tôi nói muốn ở phòng nghỉ một mình, bảo tôi không phải quay lại. Cho nên lúc đó cậu mới không nhìn thấy tôi."
Tim Sở Kỳ Thu đập thình thịch: " Anh nói gì cơ?"
" Sau đó tổ chương trình muốn tiến hành phỏng vấn nên anh ấy mới gọi tôi quay lại." Vương trù giập tắt điếu thuốc, " Trước lúc khai mạc cậu có đi gặp anh Ngôn sao? Có phải hôm nay anh ấy có chuyện không vui không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]