Nhà Tô Mạch là một căn nhà nhỏ hai tầng ở trong con hẻm nhỏ, so với ngôi nhà bên cạnh còn cũ hơn, Giang Ly vừa lo lắng nhìn tường nhà loang lổ, vừa quay sang nhìn Tô Mạch hỏi một câu: "Có sập không nhỉ?"
Tô Mạch lúc này đã khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có, đảo mắt một cái, nhìn Giang Ly gật gật đầu: "Ai biết được. Nếu như nhà có sập thì tôi khẳng định cũng sẽ cứu bà ngoại trước, nhìn cái chân này của cậu chắc không chạy được đâu, hay là đừng có bước vào nữa?"
"Hắc!" Giang Ly xịu mặt, chạy tới bên bà ngoại Tô Mạch đỡ bà vào nhà, bà ngoại kéo Giang Ly sang ngồi bên bàn gỗ, Giang Ly ngắm nghía xung quanh, cái bàn tuy là nhìn hơi cũ, nhưng rất sạch sẽ. Tô Mạch dựa người vào cửa hỏi: "Bà ơi, bà để rau ở đâu rồi?"
Bà ngoại chỉ vào phòng bếp tối đen ở phía sau: "Đều để bên trong đấy rồi đấy! Hôm nay có bạn học tới, cháu làm thêm mấy món nhé!"
Giang Ly lập tức ngạc nhiên, chỉ vào Tô Mạch trợn tròn mắt: "Cậu nấu? Cậu biết nấu ăn á? Có ăn được không đấy?"
Tô Mạch liếc hắn một cái: "Ăn thì ăn, không ăn cút."
Giang Ly lập tức câm như hến.
Đợi Tô Mạch dọn xong cơm trên bàn, bà ngoại đã vui vẻ mang Giang Ly đi thăm quan hết tầng trên tầng dưới, hai người một già một tàn phế kia dìu nhau tập tễnh đi xuống cầu thang, cảnh tượng này nhìn kiểu gì cũng buồn cười. Cứ như vậy, một người gọi bà nội bà nội, một người gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-be-cong-truc-nam-thang-dung/221666/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.