Chương 147:
"Trước giờ em chưa từng ghét chị." Hứa Nặc nói xong, nước mắt trong hốc mắt ướŧ áŧ lăn xuống, Trì Úy có chút hoảng hốt, ngược lại Hứa Nặc, lau đi không để lại dấu vết, âm thanh nghẹn ngào, nói chuyện có chút khó khăn, chỉ là, thật sự Hứa Nặc không muốn có khúc mắc kẹp giữa bản thân và Trì Úy, "Em sợ, em sợ chị cũng giống người đó, sợ bản thân thích chị, cũng sợ em gái em trai biết..." Hứa Nặc có nỗi sợ của bản thân, mỗi người đều có, cơ thể cuộn tròn trong đêm tối, đôi tay không cách nào nắm lấy nhau dưới ánh mặt trời, sao có thể không sợ hãi.
Trì Úy không nói gì, khẽ khàng ôm lấy cô, dịu dàng nói, "Trên đời này, không có hai người hoàn toàn giống nhau, em hiểu không? Em gặp phải người phụ nữ kia, là bất hạnh, nhưng không phải người phụ nữ nào thích phụ nữ đều là người xấu..." Trì Úy vuốt ve mái tóc Hứa Nặc, "Muộn lắm rồi, lát nữa nhóm phó tổng Cố sẽ sốt ruột, chúng ta đi ăn trước đã."
Nam Sơn Trùng Khánh, bữa cơm đó, ăn rất lâu, hai người Mộc Dao và Quan Dĩ Đồng ước gì có thể đem đài quan sát ở bên cạnh lên giường, nếu không phải còn rất nhiều người ở đây. Hứa Nặc thấy Cố Minh lẻ loi một mình, cũng trò chuyện với Cố Minh mấy câu, tới hiện tại, đầu óc Trì Úy vẫn nháo nhác hỗn loạn, có Quan Dĩ Đồng ở đây, rượu, không tránh khỏi, có người từ bàn chơi bao búa kéo hò hét dữ dội ban nãy tới kính rượu, cũng khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-be-cong-thuc-nu/1054058/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.