Chương trước
Chương sau
Chương 146:
Lời đó của Quan Dĩ Đồng vừa khẽ vừa mềm, Mộc Dao ôm lấy eo cô ấy từ sau lưng, khẽ khàng, mọi người đều ngẩng đầu nhìn sang, cảnh đêm hôm nay thật đẹp, những cơn gió mát thổi qua bàn chân. Cơ thể Cố Minh ngả ra sau, trong khoảnh khắc ấy, có cảm giác như cách biệt với thế giới, nhìn cặp đôi dính lấy nhau như chốn không người ở phía đối diện, một người là bạn tốt của bản thân, đã từng, nhân duyên dị tính tốt tới dọa người, mà hôm nay lại bảo vệ một con ma men, tính tình khó chịu, không có chí cầu tiến, làm màu làm mè. Cố Minh vắt chéo chân, ban nãy đã có chiếc bánh hăm-bơ-gơ để lót dạ, hiện tại cũng không quá đói, đưa một tay chống cằm, che đi nửa khuôn mặt, đã không muốn nhìn hai người Mộc Dao và Quan Dĩ Đồng nữa.
Ngược lại Trì Úy và Hứa Nặc, quy củ ngồi cạnh nhau, không dính sát, rất yên tĩnh, Tiểu Nặc rất ngoan, còn hỏi có phải cô ấy mệt hay không, Cố Minh lắc đầu.


Trì Úy cũng ở bên ân cần hỏi, có ăn cái này không, có ăn cái kia không, giống như dập khuôn hỏi này hỏi nọ, mới có thể che giấu vui vẻ cùng hưng phấn trong nội tâm đã không cách nào khống chế được.
Vốn dĩ hôm nay Trì Úy cũng không có chuyện gì làm, chiều thứ sáu, chỉ có phó tổng Cố và tổng giám đốc Quan đi họp, cô ấy cũng không thân quen với các đồng nghiệp ở chi nhánh, làm xong việc của mình, liền ra ngoài đi dạo, mua chút quần áo, khi toát mồ hồi, liền về khách sạn tắm rửa thay quần áo, sau đó chuẩn bị gọi đồ ăn cho hai người phụ nữ phòng bên, lúc này mới nhắt tin Wechat hỏi phó tổng Cố, "Tối nay chị muốn ăn gì ạ?"
Phó tổng Cố chỉ trả lời một câu, "Tối nay ăn muộn chút, tôi còn chút việc chưa xử lí xong."
Trì Úy cứ ngồi chờ trong phòng, nhàm chán đi tới bên cửa sổ, nghịch điện thoại, lướt trang cá nhân một chút, cũng không có gì thú vị, lướt qua tài khoản của Hứa Nặc, cô ấy nhấp vào, đọc xin nhắn đã gửi lúc trước rồi ngẩn người, đúng lúc tiếng gõ cửa lại vang lên, trong lòng nghĩ có lẽ là phó tổng Cố, cũng không nghĩ nhiều, khoảnh khắc mở cửa, liền ngây người tại chỗ, tay đặt trên tay nắm cửa, cứng ngắc, đôi chân cũng không di chuyển nửa phân, thường ngày nói chuyện như pháo rang nhưng nay lại không thể mở miệng nói ra nửa chữ. Quá đột ngột, Trì Úy muốn giả vờ cũng không giả vờ nổi. Nhìn người phụ nữ với đôi tay đan chặt lấy nhau ngay trước mặt, Trì Úy ngẩn người giây lát, sau đó mới bật cười nói, "Em... sao em lại tới đây?"

Hứa Nặc cúi đầu, không dám nhìn cô ấy, chỉ nhỏ tiếng gọi, "Chị Úy..."
Lúc này Trì Úy mới tỉnh táo, vội nghiêng người, "Cái đó..." Cũng không biết phải tổ chức ngôn ngữ thế nào, khi Hứa Nặc lướt qua người, Trì Úy ngửi thấy mùi hương riêng biệt trên người Hứa Nặc, có lẽ Hứa Nặc không dùng nước hoa, mà có liên quan tới nghề nghiệp của cô, giống như mùi hương tinh dầu nào đó, rất sạch sẽ, rất nhạt, giống như con người của Hứa Nặc. Hứa Nặc vào phòng, rất lúng túng, chân tay không biết làm sao, không biết nên đứng ở chỗ nào, thật ra, rất khó khăn khi bảo cô tới tìm Trì Úy, sau khi ra phỏi phòng chị Cố, chị Cố tinh tế nói số phòng của Trì Úy cho cô, còn nói lúc này có lẽ Trì Úy đang ở trong phòng, nhưng Hứa Nặc cũng không dám đi gõ cửa, cô cảm thấy, đầu óc mình có chút đờ đẫn, chỉ là khi nghe chị Mộc nói Trì Úy cũng ở Trùng Khánh, câu nói ấy như bùa mê quấn lấy cô, chị Mộc rất quyết đoán, cũng không quan tâm tới sự do dự của cô, liền chạy thẳng tới Trùng Khánh, lúc trên xe, bản thân còn nghĩ, phải nói gì khi gặp Trì Úy. Nói tại sao mấy ngày nay chị giống như biến mất? Nói tại sao chị tới Trùng Khánh lại không nói với em? Hứa Nặc lắc đầu.

Hứa Nặc ra khỏi phòng Cố Minh, đi qua đi lại ngoài cửa phòng Trì Úy một lúc, liền tới nhà vệ sinh, cô đứng trong đó rất lâu, trong lòng rất hoảng hốt, cũng rất căng thẳng, qua một lúc lâu mới đi gõ cửa, Hứa Nặc hít thở sâu mấy lần, cảm thấy có chút thiếu dưỡng khí, nhất định là không khí của khách sạn này lưu thông không quá tốt.
Hứa Nặc vào phòng, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy chiếc áo khoác bản thân tặng Trì Úy được đặt trong vali đang mở, Trì Úy cũng nhìn thấy, hai người bốn mắt nhìn nhau, ở giữa cách thảm trải sàn đơn điệu thống nhất của khách sạn, trên bàn là chiếc tivi mãi mãi không bật, trong phòng vẫn mở điều hòa, Trì Úy tiến lên trước hai bước, đóng vali lại, cô ấy có chút hoảng hốt giải thích, "Có lúc nhóm phó tổng Cố sẽ lên núi đi dạo, trên núi tương đối lạnh, cho nên, tôi mang theo nó..." Vụng về biết bao, nói xong Trì Úy cũng thấy ảo não, ai đi dạo lại mặc loại trang phục này, càng giải thích càng giấu đầu lòi đuôi, ánh mắt của hai người cùng rời khỏi chiếc áo khoác kia.
"Em ngồi đi." Cuối cùng, Trì Úy có chút khó khăn mở miệng, cô ấy chỉ lên sô-pha đơn bên cửa sổ, bản thân ngồi bên mép giường, "Hôm nay em mới tới à?"
"Vâng." Hứa Nặc gật đầu, "Em đi cùng chị Mộc, chị ấy nói chị ấy có chuyện cần tìm cô Quan, liền kéo em đi cùng..." Đây là một câu nói dài hiếm thấy mà Hứa Nặc nói ra trong một hơi, cô sợ Trì Úy hỏi cô tới Trùng Khánh làm gì. Hứa Nặc không biết nói dối, cũng không tiện thừa nhận, thế là, có một câu mở đầu, liền có thể tiếp tục, "Chị Mộc nói một mình chị ấy lái xe rất nhàm chán, hỏi em có muốn cùng tới Trùng Khánh chơi không, bọn em vừa ra khỏi phòng chị Cố, chị ăn cơm tối chưa? Trùng Khánh chơi vui không ạ?" Hứa Nặc nói năng lộn xộn, thỉnh thoảng, quay đầu ra cửa sổ ngắm nghía, Trì Úy yên lặng lắng nghe, hai chân đan lấy nhau, hai tay cũng đan lấy nhau, nhìn Hứa Nặc một lúc lâu, cô ấy nhỏ tiếng gọi, "Hứa Nặc..."
Hứa Nặc đang chìm đắm trong những câu nói lộn xộn của bản thân, vẫn chưa có ý muốn dừng lại, Trì Úy không thể không gọi thêm một tiếng, "Hứa Nặc..."
Lúc này Hứa Nặc mới dừng lại, ánh mắt có chút tản mạn nhìn Trì Úy.
"Hứa Nặc, em nói cho tôi đi, có phải vì nhớ tôi nên mới cố ý chạy tới Trùng Khánh thăm tôi không? Em nhớ tôi rồi đúng không?" Đột nhiên Trì Úy nồng nàn như thế, hai tay Hứa Nặc nắm chặt lấy một góc sô-pha, vẫn hỏi ra rồi, lòng bàn tay cô rịn ra mồ hôi.
Trong phòng cực kì yên tĩnh, chỉ có những tiếng ù ù phát ra từ điều hòa, còn có dòng xe nườm nượp ngoài cửa sổ cùng những tiếng còi xe lướt qua nhanh chóng.
Trì Úy cần đáp án, lúc này đây, cô ấy đang từng bước từng bước lún sâu, nội tâm hoàn toàn không trong phạm vi khống chế của bản thân, bắt đầu từ khi nào đây? Ngay bản thân Trì Úy cũng không rõ, cô ấy chỉ biết có một thời gian bản thân đã từ bỏ, chỉ là ngọn lửa ấy không được dập tắt hoàn toàn, một câu nói, một ánh mắt của người phụ nữ trước mắt, ngọn lửa đã tắt ấy lại cháy lên.
Hứa Nặc mím chặt môi, rất lâu, lâu tới mức Trì Úy đã muốn từ bỏ, Hứa Nặc mới lên tiếng, "Chị Úy, em từng... lên giường với phụ nữ."
Khuỷu tay Trì Úy đặt trên đầu gối, trượt xuống, khóe miệng cô ấy co rút, đưa tay che đi, "Không phải em... không phải em nói với tôi em sẽ không... thích phụ nữ sao?"
"Chị còn nhớ lúc chúng ta vừa quen nhau không? Chị Úy?"
Đương nhiên Trì Úy nhớ, lúc mới quen nhau cũng là khi cô ấy vui vẻ nhất, buổi tối sau khi tan làm, liền bảo Hứa Nặc ở cạnh hai ba tiếng đồng hồ, nói chuyện với bản thân, lúc trêu đùa Hứa Nặc cũng rất vui vẻ, khi hai tay của Hứa Nặc chuyển động trên cơ thể mình, cô ấy rất dễ nảy sinh ý đồ xấu xa, thật ra Trì Úy cũng không nhớ quá rõ những chuyện này, cô ấy không giống Chung Hiểu Âu, Chung Hiểu Âu là chuyên gia yêu thầm, những người như thế sẽ nhớ rõ màu sắc trang phục của người trong lòng mỗi ngày, thậm chí còn nhớ hình dạng của vòng cổ hay khuyên tai mà lần đầu tiên gặp người trong lòng, sẽ nhớ mỗi câu nói mà người mình thích nói với mình, Trì Úy không phải người như thế, cô ấy từng có rất nhiều bạn gái, nhưng ngay tới sinh nhật của một số người cũng không nhớ rõ, vì căn bản không yêu đương tới sinh nhật người ta đã chia tay, nhưng Trì Úy nhớ Hứa Nặc, cô ấy nhớ Hứa Nặc từng nói, "Người có tiền, cũng có khách nữ tới yêu cầu bọn em phục vụ, cũng có khách nữ yêu cầu em như thế."
Lúc đó, Trì Úy chỉ nhớ bản thân tiếp tục gạn hỏi Hứa Nặc có phản cảm với đồng tính luyến ái hay không, mà hoàn toàn quên mất thật sự có khách nữ đã yêu cầu Hứa Nặc như thế hay không, Hứa Nặc lại đồng ý?
Trì Úy cảm thấy huyệt thái dương căng chặt, cảm giác hiện tại nếu lấy ngón tay búng vào, nó sẽ nổ tung, ban nãy Hứa nặc nói cái gì? Em ấy từng lên giường với phụ nữ?
Hứa Nặc tiếp tục nói, đây từng là bí mật mà bản thân nghĩ rằng sẽ giữ chặt trong lòng, không cho ai biết, tình cảm chỉ có bản thân mới công nhận, Hứa Nặc nghĩ rằng sẽ mãi chôn chặt, đợi tới khi cô chết đi, cũng chôn vùi theo cơ thể, "Mỗi ngày đều chờ đợi chị ta tới, cũng không có tinh thần phục vụ khách hàng khác, ngay cả bản thân em, cũng cho rằng đã yêu chị ta, nhưng không ngờ, chỉ là đồ chơi của người có tiền mà thôi."
Da đầu trên đỉnh đầu của Trì Úy tê dại, cũng coi như đã hiểu, thì ra trước đây đã gặp phải một người phụ nữ vô cùng cặn bã.
"Cho nên em không tin phụ nữ với phụ nữ có tình yêu chân thật sao? Nghiêm túc ở bên nhau?" Trì Úy hỏi.
Hứa Nặc có chút mệt, ngẩng đầu lên, đúng thế, sao cô dám tin chứ.
Trì Úy đứng dậy đi tới cạnh Hứa Nặc, cô ấy có chút ngạc nhiên, che miệng lại, lại không biết nên nói gì, chỉ là lúc này rất muốn hút thuốc mà thôi, Trì Úy chầm chậm ngồi xổm xuống, ngồi trước mặt Hứa Nặc, "Vậy hiện tại em còn thích người phụ nữ lúc trước không?"
Hứa Nặc không chút do dự lắc đầu.
"Vậy em có thích tôi không?" Trì Úy chầm chậm nâng mặt cô lên, "Em cũng có chút thích tôi? Đúng không? Nếu không, em sẽ không tặng quà cho tôi, cũng sẽ không cố ý chạy tới Trùng Khánh thăm tôi. Từ lúc chúng ta quen nhau, em cũng nói, em không ghét tôi."
Vành mắt Hứa nặc ươn ướt, yết hầu có chút nghẹn ngào ngẩng đầu nói, "Trước giờ em chưa từng ghét chị."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.