Có thời gian rảnh, Khương Chi Chi hẹn Du Ánh ra để tiếp tục bàn về vài vấn đề trong tương lai của công ty. Bận rộn mấy ngày, bọn họ mới chính thức xử lý xong vài thủ tục. “Du Ánh, có lẽ là tôi không thể lúc nào cũng có mặt ở công ty, mọi chuyện ở đây đều nhờ cả vào cô.” Nhìn tư liệu thật dày trong tay, đó là toàn bộ tâm huyết mà Khương Chi Chi mất vài ngày mới sửa sang lại xong. Du Ánh ôm chặt tư liệu, chút lo lắng không yên lúc trước đã dần dần biến mất. Cô ấy ngẩng đầu lên, nghiêm túc đồng ý với cô: “Yên tâm đi, có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không xảy ra sự cố.” Hai người thương lượng mất cả buổi sáng, sau khi thẩm tra đối chiếu từng chi tiết, Khương Chi Chi mới nắm chặt thời gian chạy về nhà. Chỉ là không nghĩ rằng, cô vừa về nhà thì trùng hợp gặp quản gia nhà họ Khương đang hấp tấp chạy vào nhà, trên mặt đầy vẻ nôn nóng và mừng rỡ: “Ông chủ, cô cả nhà họ Nguyên đến đây!” “Nhà họ Nguyên… Ông nói là nhà họ Nguyên hả?” Lúc đầu Khương Bác còn chưa kịp phản ứng, vóc dáng thẳng tắp đứng sững, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên: “Sao bọn họ lại đến đây?” Nhà họ Nguyên… Chính là nhân vật đứng đầu kim tự tháp Dung Thành, bao nhiêu người muốn bắt chuyện với người nhà họ Nguyên mà không thể, thế mà bây giờ người nhà họ Nguyên lại đến nhà họ Khương! “Nhanh… Nhanh chóng dọn dẹp, gọi mọi người xuống đây nữa, mời luôn cả bà cụ nữa.” Ngây người một giây, Khương Bác vội vàng sắp xếp, căng thẳng cứ như là sắp tiếp đón quan chức cấp cao. Khương Nhược Vi vừa nghe thấy ba chữ “nhà họ Nguyên”, đột nhiên nhớ tới lời Tôn Văn Thục đã từng dặn dò cô ta, nhịp tim lập tức nhanh hơn không ít. Lần này nhà họ Nguyên phái người đến đây là muốn nói về chuyện hôn ước ư? Cô ta thật sự phải gả cho Nguyên Cận Mặc lòng dạ lạnh lùng vô tình trong lời đồn, trở thành mợ Nguyên được nhiều người nịnh nọt ư? Nhưng mà rõ ràng là cô ta thích anh Hạo Thần mà… Khương Nhược Vi vừa lo lắng vừa hưng phấn, trở về phòng trang điểm. Khi cô ta ra ngoài, trên mặt đã được trang điểm tinh xảo, thay một bộ váy dịu dàng xinh đẹp. Từ trên xuống dưới nhà họ Khương đều rung chuyển vì chuyện người nhà họ Nguyên đến đây. Chỉ có một mình Khương Chi Chi là bình tĩnh ngồi một bên uống trà giảm cân mà cô tự điều chế. Đích thân Khương Bác tiến ra cửa, ân cần đón Nguyên Thường Tĩnh vào nhà, lại bưng trà rót nước: “Cô Nguyên, hôm nay đột nhiên cô đến thăm, thật xin lỗi vì đã không thể thể đón tiếp từ xa.” “Tôi đến đây để bàn với mọi người về chuyện liên hôn giữa hai nhà họ Nguyên và nhà họ Khương.” Nguyên Thường Tĩnh nhìn xung quanh, trong ánh mắt mang theo vẻ kiêu căng.
Liên hôn… Quả nhiên mẹ đã nói đúng! Lồng ngực Khương Nhược Vi lập tức trở nên nóng bỏng, cúi đầu, bày ra dáng vẻ như một cô con gái rượu ngoan ngoãn hiểu chuyện. “Liên hôn, chuyện này…” Khương Bác mới vừa hé miệng, giây tiếp theo, phía sau đã vang lên giọng nói nặng nề của Phương Như Phượng: “Khương Bác, khó khăn lắm cô Nguyên mới đến một chuyến, còn không nhanh chiêu đãi.” “Cụ Khương.” Nguyên Thường Tĩnh gật đầu chào hỏi Phương Như Phượng rồi nói một cách gọn gàng dứt khoát: “Lúc trước hai nhà đã ước định là sẽ liên hôn, tuy rằng lúc ấy chỉ là ước hẹn ngoài miệng, nhưng nhà họ Nguyên chúng tôi cũng phải tuân thủ hứa hẹn.” Chị ta hơi ngừng lại, lơ đãng để lộ ra chút tin tức: “Cận Mặc cũng tới tuổi kết hôn rồi, trong nhà vẫn đang thu xếp chuyện này.” Trời ạ… Là cậu hai nhà họ Nguyên! Khương Bác che ngực lại, gương mặt nhanh chóng đỏ lên, trong lòng mừng như điên. Đường đường là cậu hai nhà họ Nguyên, thế mà thành con rể ông ta, vậy sau này nhà họ Khương… Còn lo gì nữa! “Nếu như cậu hai coi trọng con gái nhà tôi thì là đó là phúc của con bé.” Trên mặt Khương Bác lộ vẻ mừng như điên, cười nịnh nọt, đột nhiên đẩy Khương Nhược Vi đang đứng bên cạnh: “Nhược Vi, còn không mau lên chào hỏi chị đi.” Khương Bác đã hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Khương Chi Chi. “Em chào chị.” Khương Nhược Vi lịch sự dịu dàng nói, xinh đẹp nhẹ nhàng giống như là cô gái từ trong tranh bước ra. Nguyên Thường Tĩnh hưởng thụ lời ngon tiếng ngọt nịnh bợ của Khương Bác, ánh mắt đầu tiên là chú ý tới Khương Chi Chi mập mạp, chỉ vừa liếc nhìn một lần đã nhíu mày lại. Ngược lại tầm mắt dừng trên khuôn mặt đáng yêu của Khương Nhược Vi, tuy rằng vẫn còn có chút khuyết điểm nhưng vẫn thoải mái không ít. Đúng là ngoan ngoãn, cũng hơi xứng đôi với Cận Mặc. Khương Chi Chi không hiểu sao bị liếc mắt khinh thường, nhàn nhạt mà thu hồi tầm mắt, đầu ngón tay không tự giác vuốt ve thành ly. Cô đã sớm đoán ra Nguyên Thường Tĩnh sẽ có thái độ như vậy. Kiếp trước cũng không khác với hôm nay lắm, chẳng qua là Nguyên Thường Tĩnh đến làm mai cho cô với đứa con trai ngu dại của chị ta. Không ngờ rằng đối tượng liên hôn đời này lại biến thành Nguyên Cận Mặc. Tưởng tượng ra Nguyên Cận Mặc sẽ trở thành em rể tương lai của mình, mà giữa mình và anh còn xảy ra quan hệ… Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy khó chịu. “Con lên phòng trước đây.” Nếu tiếp tục ở lại nơi này, Khương Chi Chi chỉ cảm thấy trong lòng càng quái lạ, nhưng dáng vẻ này này rơi vào trong mắt Nguyên Thường Tĩnh lại khiến chị ta càng không vui.
“Ha ha, từ nhỏ đứa con gái này của tôi đã tùy hứng không nghe lời, mong cô cả thứ lỗi nhiều hơn.” Khương Bác nói chuyện đầy khép nép, lại ra hiệu bằng ánh mắt cho Khương Nhược Vi: “Nhược Vi, còn không mau rót trà cho cô Nguyên đi.” Khương Nhược Vi gật đầu, rất biết điều mà đi trong phòng bếp mang một ly trà xanh ra, ngoài ra còn có rất nhiều điểm tâm xinh xắn. “Có lòng rồi.” Nhìn biểu hiện ngoan ngoãn dịu dàng bên ngoài của Khương Nhược Vi, ánh mắt Nguyên Thường Tĩnh nhìn cô ta càng thêm thuận mắt. Cô gái tính tình tốt như vậy rất thích hợp với Cận Mặc. Ngồi chơi cho đến lúc mặt trời xuống núi, Nguyên Thường Tĩnh mới vừa lòng rời đi, trước khi đi còn đưa vòng tay trên tay mình cho Khương Nhược Vi. Khương Nhược Vi mừng rỡ như điên nhận lấy, Khương Bác cũng vô cùng vui sướng. Có lẽ ông ta thật sự sẽ trở thành bố vợ của cậu hai nhà họ Nguyên! Sau khi tiễn Nguyên Thường Tĩnh rời đi, cuối cùng Khương Bác đã không nén được sự kích động, vui vẻ vỗ vai Khương Nhược Vi, cười ha ha: “Nhược Vi, con không hổ là con gái ưu tú nhất của bố, bây giờ nhà họ Nguyên đã coi trọng con, nhà họ Khương chúng ta sắp phát tài to rồi!” “Còn chưa kịp xem ngày sinh tháng đẻ, kiềm chế một chút đi, đừng để lúc đó truyền ra ngược lại sẽ mất mặt.” Phương Như Phượng liếc mắt nhìn Khương Bác: “Con lại đây cho mẹ.” Khương Bác luôn nghe lời Phương Như Phượng nói, đỡ bà cụ trở về phòng, thuận tay đóng cửa lại: “Mẹ muốn nói gì với con à.” “Mẹ muốn nói thật cho con biết về việc hôn nhân giữa nhà họ Khương với nhà họ Nguyên, ban đầu không rơi trên đầu Nhược Vi.” Bà nội Khương lạnh nhạt liếc nhìn ông ta: “Lúc trước bố con ước định trước với ông cụ Nguyên đã mất là làm mai cậu hai nhà họ Nguyên…với Chi Chi.” “Cái gì?” Khương Bác giật mình kêu ra tiếng, vẻ mặt trở nên chần chờ: “Nhưng bây giờ…” “Bây giờ Chi Chi đã có hôn ước với thằng nhóc nhà họ Mạc, đó là chuyện như ván đã đóng thuyền.” Bà nội Khương nắm tràng hạt trong tay, từ tốn nói: “Hơn nữa dường như nhà họ Nguyên rất hài lòng với Nhược Vi, cũng coi như là một chuyện hoàn mỹ.” “Có điều con đừng truyền chuyện này ra ngoài, để tránh tạo thành phiền toái không cần thiết.” Bà ta nhìn chằm chằm Khương Bác, ra hiệu cảnh cáo. “Dạ vâng, nhất định con sẽ nghe theo mẹ, bảo đảm sẽ không tiết lộ ra ngoài nửa chữ.” Khương Bác xoa tay gật đầu: “Đâm lao đành phải theo lao, đây cũng là chuyện bình thường.” Chỉ cần có lợi với nhà họ Khương, treo đầu dê bán thịt chó thì sao chứ? Ngoài cửa, Khương Nhược Vi núp trong bóng tối, cố nén trái tim đang đập thình thịch, lặng yên không tiếng động về lại phòng của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]