Chương trước
Chương sau
“Xin cậu hai lấy giấy tờ khám bệnh ra, tôi sẽ thanh toán tiền thuốc men.” Khương Chi Chi cổ quái nói.
Nguyên Cận Mặc nhìn chằm chằm vào cô gái béo tròn như quả bóng trước mặt: “Cô cảm thấy tôi tham lam mấy đồng tiền của cô à?”
Khương Chi Chi: “…”
Không phải anh nói muốn bồi thường sao? Đồ thần kinh!
“Vậy được, đều nghe theo cậu hai anh.”
Khương Chi Chi cũng không buồn bực, cô còn ước gì có thể tiết kiệm được một số tiền đấy, vì thế gật đầu coi như chào hỏi với anh rồi xoay người rời đi.
Vừa vặn gặp được Tần Liễu mới ra khỏi toilet, cô đỡ bà ta rồi đi về phía cửa lớn.
Nguyên Cận Mặc: “…”
Nguyên Nhất đứng phía sau nhìn thấy cả người cậu hai nhà họ Nguyên như bốc lên sương mù dày đặc thì không dám nói lời nào, trong lòng thầm đốt một cây nến cho Khương Chi Chi không sợ chết.
Hôm nay Tôn Văn Thục sẽ tới Nhà họ Khương, để tránh xấu hổ thì Tần Liễu đã về phòng nghỉ ngơi.
Thấy Khương Chi Chi trở về, Tôn Văn Thục lập tức đứng lên chào đón.
“Chi Chi về rồi à, dì Tôn đặc biệt mang tới cho con nguyên một hộp đồ ăn đó, mau nếm thử đi.”
Thoạt nhìn Tôn Văn Thục chỉ khoảng bốn mươi tuổi, trên mặt trang điểm nhẹ, dáng vẻ rất thanh lịch rộng rãi.
Trên mặt Khương Chi Chi từ từ nở một nụ cười: “Dì Tôn, đã lâu không gặp.”
Nhưng trong mắt cô hiện lên một tia lạnh lẽo.
Không một ai biết rằng, trông Tôn Văn Thục như dịu dàng hiểu chuyện nhưng lại là một người có lòng dạ rắn rết!
Đời trước cô vụng về dễ lừa, chỉ bằng một vài câu không nhẹ không nặng và giọng điệu dịu dàng của Tôn Văn Thục với Khương Nhược Vi là đã dễ dàng tin tưởng họ.
À… Khương Nhược Vi chỉ nhỏ hơn cô mấy tháng, lúc mẹ cô còn sống, Tôn Văn Thục cũng đã làm người tình của Khương Bác
Vừa nhớ tới chuyện này, Khương Chi Chi cảm thấy vô cùng buồn nôn.
“Đúng rồi, có một tin xấu phải nói cho dì Tôn đó!”
Cô cong cong đôi mắt, trông đầy dịu dàng và vô tội: “Dì Tần có em bé rồi, chắc là con và Nhược Vi sẽ có thêm em trai, trong nhà còn muốn mở tiệc ăn mừng nữa.”
Cô vừa nói xong, khuôn mặt của Tôn Văn Thục trở nên trắng bệch: “Vậy… Đúng là đáng mừng!”
Móng tay bén nhọn bấm chặt và in hằn dấu vết thật sâu trên bề mặt túi xách.
Nhắc đến lúc trước, khi Tôn Văn Thục dụ dỗ Khương Bác, đương nhiên là muốn trở thành bà chủ thật sự của nhà họ Khương, còn cố ý dùng thủ đoạn để mang thai.

Để an toàn còn cố ý tìm hiểu trước giới tính thai nhi, vốn tưởng rằng cái thai đó là con trai, còn dám “bức vua thoái vị”, không ngờ là bà ta lại sinh ra con gái.
Chút mưu kế bẩn thỉu này của bà ta bị ông cụ Khương phát hiện, nói thẳng với Khương Bác rằng đời này không được cưới Tôn Văn Thục, hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ xằng bậy của bà ta.
Tuy rằng Khương Bác là người lăng nhăng nhưng lại rất hiếu thảo, vừa nghe ông cụ Khương lên tiếng thì đã lập tức chặt đứt quan hệ với Tôn Văn Thục.
Chỉ đưa Khương Nhược Vi về nhà họ Khương nuôi, thêm vài năm, lại cưới Tần Liễu làm vợ.
Mà hiện giờ, chỉ bằng lời nói của Khương Chi Chi đã chọc vào vết sẹo mười mấy năm vẫn không thể khép lại của bà ta, vô cùng đau đớn!
Khương Chi Chi cười đầy ngọt ngào nhìn bà ta, trông không hề có lòng dạ sâu xa: “Bác sĩ đã kiểm tra nói em bé phát triển rất tốt.”
Bây giờ cô không tiện trở mặt với bà ta, nhưng chọc ngoáy vài câu cũng sẽ làm lòng mình thoải mái hơn.
Tôn Văn Thục cắn chặt môi, năm đó bà ta thua bởi một người nằm triền miên trên giường bệnh như Sở Niệm Từ, bây giờ lại bị một kẻ tầm thường như Tần Liễu giẫm lên mặt một cái!
Khương Nhược Vi chú ý tới vẻ mặt không ngừng thay đổi của mẹ, nhẹ nhàng túm ống tay áo bà ta và nhắc nhỏ: “… Mẹ.”
“Hôm nay cũng ở lại lâu rồi, hôm nào mẹ lại đến thăm con.”
Tôn Văn Thục chật vật cầm túi chạy trốn khiến Khương Nhược Vi còn chưa kịp lên tiếng giữ lại, chỉ có thể lén lút trừng mắt nhìn Khương Chi Chi một cái.
Bây giờ cô ta đang bị cấm cửa, khó khăn lắm mẹ mới đến đây một chuyến… Thế mà lại bị con khốn Khương Chi Chi quấy phá!
“Chi Chi, tối qua thằng bé Hạo Thần có gọi điện nói chuyện với bố, nói nhà họ Mạc mong sớm có cháu, hy vọng thành hôn sớm một chút.”
Khương Bác từ thư phòng đi ra, nói với Khương Chi Chi: “Bố đã thương lượng với bà nội về chuyện này rồi, bố cảm thấy không có vấn đề gì.”
Đáy lòng Khương Chi Chi âm thầm cười lạnh.
Được đó, mấy ngày trước cô cố ý bỏ mặc Mạc Hạo Thần, thế mà tên đàn ông chó má này còn dám để người nhà đến ép hôn!
Muốn ép cô ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao? Đúng là nằm mơ!
“Bố, gần đây con không có ý định kết hôn.” Khương Chi Chi lắc đầu từ chối.
Khương Bác vừa nghe cô nói vậy thì rất tức giận: “Bây giờ chưa định kết hôn ư? Con đã quên rằng một năm trước là ai đòi sống đòi chết muốn lấy Mạc Hạo Thần, một hai ép người ta phải đính hôn? Bây giờ lại đổi ý, con muốn đặt thể diện của nhà họ Khương ở đâu?”
“Đúng vậy. Chị à, có một vài việc không thể tùy hứng làm ẩu được.”
Khương Nhược Vi cũng mặc kệ sở thích của mình mà hùa theo, giọng điệu dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Vả lại tính tình anh Hạo Thần dịu dàng, nhất định sau này anh ấy sẽ đối xử tốt với chị.”
Khương Chi Chi cười tủm tỉm, đáy lòng nhịn không được mà chửi má nó!
Đáng chết… Cô đã quên mất chuyện này!

Đúng là vụ hôn nhân này do chính cô đưa ra, cũng trách do kiếp trước cô quá ngốc, không nhìn thấy rõ gương mặt xấu xa của anh ta.
Nếu cô có thể sống lại vào một năm trước thì tốt rồi, cũng không đến mức để lại cho mình nhiều hố sâu như vậy!
“Bố, ý con không phải vậy.”
Đôi mắt Khương Chi Chi hơi lóe, ra vẻ xấu hổ cúi đầu: “Bây giờ con còn béo quá, mặc váy cưới không đẹp, chờ sau khi giảm cân thành công sẽ suy xét đến chuyện kết hôn.”
Khương Bác hừ lạnh một tiếng, đang muốn lên tiếng, nhưng ngược lại Phương Như Phượng lại nói thay cô: “Chi Chi nói cũng có lý, con gái đều mong muốn trở nên xinh đẹp trong hôn lễ.”
“Cũng là do trước kia mày tham ăn quá, không quản lý được miệng mình.” Khương Bác ghét bỏ mà lắc đầu: “Tự nhìn mình đi, trước kia xinh đẹp mà không biết quý trọng.”
“Con sẽ gầy xuống.” Thái độ Khương Chi Chi rất dửng dưng.
“Được rồi, anh cũng ít nói vài câu đi.”
Tần Liễu biết Tôn Văn Thục rời đi thì từ trong phòng đi ra, cẩn thận đánh giá Khương Chi Chi rồi dịu dàng khen: “Em thấy hình như gần đây Chi Chi đã gầy hơn không ít, tinh thần tốt hơn nhiều.”
“Cảm ơn dì Tần.”
Khương Chi Chi gật đầu với Tần Liễu, đột nhiên ngửi được một mùi hương ngọt đến chán ngấy.
Ở phía xa, Khương Nhược Vi bưng một dĩa bánh su kem sữa mới ra lò đến, cười ngọt ngào với cô: “Chị, đây là bánh mà chị thích nhất, mau nếm thử đi.”
“Không được, gần đây chị không thích ăn mấy thứ này nữa.”
Khương Chi Chi lắc đầu từ chối, nhưng Khương Nhược Vi lại không chịu từ bỏ: “Chị, đây là tự tay em làm đó, coi như cổ vũ khả năng nấu ăn của em, đừng lãng phí ý tốt của em chứ.”
“Ăn ăn ăn, không thấy chị con đã béo thành thế này rồi sao?”
Khương Bác quay đầu, cơn tức giận lại bừng lên với Khương Nhược Vi: “Lại cho chị con ăn mấy thứ này, sắp gả không được rồi! Nhược Vi, con đúng là không hiểu chuyện.”
“Con…”
Vừa rồi Khương Nhược Vi không nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, vô duyên vô cớ lại thình lình bị Khương Bác mắng, cô ta vô cùng buồn bực.
Vẫn là Tần Liễu nhìn không được, có ý tốt giải thích: “Gần đây Chi Chi nỗ lực giảm cân là vì hôn sự với nhà họ Mạc đó.”
“Đúng vậy. Em à, gần đây chị không ăn được mấy thứ đồ ăn nhiều năng lượng như thế này.”
Khương Chi Chi cười như không cười nhìn em gái đã mặt xám mày tro, nụ cười trên mặt càng sâu hơn: “Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì trong hôn lễ thì chị chính là tội nhân của nhà họ Khương rồi.”
Sau đó tiện tay đẩy đĩa bánh đến trước mặt Khương Nhược Vi rồi nheo mắt lại: “Em vẫn nên tự ăn đi, đừng lãng phí lòng tốt này.”
Khương Nhược Vi nhìn dĩa bánh su kem sữa mà cả khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Cô ta cảm thấy dường như gần đây mình cũng hơi béo lên…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.