Sáng sớm.
Sương mù dày đặc ở phía xa xa che khuất cảnh tượng trước mắt Cung Dịch.
Đại khái bởi vì anh có một đầu óc thông minh hơn người thường, từ nhỏ Cung Dịch đã có thể thông qua trực giác nhạy bén và năng lực cảm giác, đưa ra phán đoán chính xác với một số chuyện.
Giống như chuyện của Cố Đức Hạo này, từ trước đến nay Cung Dịch chưa từng tin tưởng lời của ông ta.
Cho dù có thật sự ra được thi thể.
Ông ta mất trí như thế, có lẽ ông ta thật sự đã gϊếŧ hai người, nhưng cũng không chắc chắn thân phận của hai người có liên quan tới cục cưng của anh.
Thứ bây giờ có thể dựa vào chính là đối chiếu ADN.
Cố Kiều Niệm lo lắng sẽ rối loạn, nhưng anh lại không thể rối loạn được.
“Đúng rồi, Khôi Kiệt có ở bên cạnh cậu không?” Lúc này, Cung Dịch thay đổi đề tài câu chuyện.
Ở đầu bên kia, Nghiêm Trình Thành nhìn Khôi Kiệt một cái: “Đang ở đây, để tôi gọi anh ta tới.”
Một lát sau.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng nói của Khôi Kiệt: “Cậu Cung.”
“Tôi biết lính đánh thuê các anh luôn làm việc có nguyên tắc, thế nhưng chuyện buổi tối anh cũng nhìn thấy rồi đó.” Giọng của Cung Dịch lạnh lùng như băng: “Khôi Kiệt, anh đi theo tôi bốn năm, tôi là người thế nào, hẳn anh hiểu rõ. Anh có nguyên tắc của anh, tôi cũng có nguyên tắc của riêng mình, khi xảy ra mâu thuẫn, phải lấy nguyên tắc của tôi làm chủ, còn nhớ không?”
Khôi Kiệt yên lặng không nói.
Cung Dịch cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-bao-thu-cua-anh-hau-trung-sinh/918631/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.