Chương trước
Chương sau
Trên đường trở về.
Cung Dịch vốn không tính để Cố Kiều Niệm đi một mình.
Thế nhưng Cố Kiều Niệm lại kiên quyết.
Cô nắm tay Cung Dịch, sau khi Cung Dịch đến, mưa dần dần nhỏ xuống.
“Thật ra thì… tôi nhớ nơi này.”
Đang đi, Cố Kiều Niệm đột nhiên nói.
Cung Dịch nhìn cô: “Nhớ?”
“Lúc còn rất nhỏ, tôi nằm mơ thấy một căn nhà, tường màu trắng, mái ngói màu xanh.” Cố Kiều Niệm chậm rãi nói: “Còn có một người phụ nữ hát cho tôi nghe, tôi và Trương Ngọc Mai nói chuyện, Trương Ngọc Mai qua loa lấy lệ nói với tôi, nói đó chính là nơi Trương Ngọc Mai từng đưa tôi tới, nhà của một người họ hàng xa.”
Cung Dịch nắm chặc tay cô.
“Cung Dịch.” Cố Kiều Niệm nhìn về phía Cung Dịch, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt lại lăn dài xuống từ khoé mắt: “Chung quy vẫn là tôi thật sự có lỗi với bọn họ.”
“Chị còn nhỏ như vậy, chẳng biết gì cả, từ trước tới giờ luôn xem vợ chồng Cố Đức Hạo là cha mẹ ruột của chị, thế nên mới đối xử tốt với bọn họ.” Cung Dịch hiểu chính xác mấy lời Cố Kiều Niệm nói là có ý gì.
Cô nuôi cả nhà Cố Đức Hạo.
Để bọn họ sống trong nhung lụa.
Bởi vì điều này, cô thật sự cảm thấy có lỗi.
“Sai rồi, chỉ có hai tên lừa gạt kia, chị là người bị hại.” Cung Dịch nhẹ giọng nói.
Cố Kiều Niệm nhìn anh, nước mắt vẫn không nhịn được rơi xuống.
Cung Dịch vô cùng đau lòng.
Nếu sớm biết như thế, anh cũng sẽ không cho người đi tìm.
Hoặc sẽ giả vờ tìm, sau đó kéo người nói dối!
Như thế có thể an ủi cô, nói không chừng cha mẹ cô vẫn còn ở đâu đó, vẫn còn sống mạnh khoẻ, vui vẻ.
Trên đoạn đường trở về này.
Trên dường đã không còn ai qua lại nữa rồi.
Cố Kiều Niệm nắm chặc tay Cung Dịch, từ từ đi về.
Trở lại chỗ đậu xa.
Tư Hân Nhiễm vẫn còn đang chờ trên xe.
Khi nhìn thấy Cố Kiều Niệm và Cung Dịch quay lại.
Cô ta lập tức chạy tới.
“Sao em không ở cùng dì Nguyên?” Cố Kiều Niệm hỏi.
“Cô ấy có hơi mệt, em đã cho cô ấy uống thuốc an thần, cô ấy đã ngủ rồi.” Tư Hân Nhiễm nói: “Chị có khoẻ không? Vừa rồi không để ý tới lời nói của chị.”
Cố Kiều Niệm suy nghĩ một chút: “Thật lòng mà nói, không tốt lắm.”
Mặt Tư Hân Nhiễm vô cùng đau lòng: “Chị lên xe nghỉ ngơi một chút đi, để anh Cung Dịch kể chuyện cười cho chị.”
Anh Cung Dịch sẽ không kể chuyện cười: “…”
“Không cần phải phiền phúc như thế.” Cố Kiều Niệm cười một tiếng: “Lát nữa để cậu ấy hôn tôi hai cái, tôi sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Tư Hân Nhiễm chưa từng nói chuyện yêu đương: “…”
Ông trời của tôi, cũng chỉ có thể kể chuyện cười.
Ai ngờ, người trúng tiếng sét ái tình, chuyện có thể làm còn có tác dụng nhiều hơn kể chuyện cười.
“Khôi Kiệt có sắp xếp chỗ ở.” Cung Dịch mở miệng nói: “Tư Hân Nhiễm, em lái xe đi theo xe của anh, không thể để dì Nguyên ngủ trên xe được.”
“À! Được!”
Tư Hân Nhiễm vội vàng gật đầu.
Cung Dịch lại đưa Cố Kiều Niệm lên xe.
Trước khi lên xe.
Cung Dịch đưa tay cởϊ áσ mưa trên người Cố Kiều Niệm xuống.
Sau đó cởϊ áσ khoác bị ướt của cô, sau đó cầm lấy áo lông mặc cho cô.
Sau khi Cố Kiều Niệm lên xe.
Ngồi ở chỗ này chờ Cung Dịch đi một vòng quay chỗ điều khiển.
Ánh mắt cô trống rỗng nhìn về phía trước, nước mắt không chút cảm giác rơi xuống từ chỗ khoé mắt.
Cô đau quá.
Tứ chi của cô tựa như đang bị vi khuẩn ăn xương khoét sâu.
Gặm nhấm, gặm nhấm từng chút một.
Cung Dịch lên xe, đóng chặc cửa xe.
Vươn người tới giúp Cố Kiều Niệm thắt dây an toàn.
Sau khi thắt dây an toàn xong.
Cung Dịch hôn Cố Kiều Niệm hai cái.
Cố Kiều Niệm nhìn về phía anh.
“Vừa rồi không phải chị nói hôn hai cái sẽ tốt lên sao?” Ánh mắt Cung Dịch vừa dịu dàng vừa ấm áp, giọng nói cũng rất dịu dàng ấm áp. Vừa nói còn hôn những giọt nước mắt rơi xuống từ hốc mắt của cô.
“Trên mặt tôi không bẩn sao?” Cố Kiều Niệm khóc thút thít, hỏi.
Cung Dịch cười một tiếng, sau đó lại hôn hai cái: “Chẳng bẩn chút nào, đẹp đến mức tôi không thể rời mắt.”
Sau đó Cố Kiều Niệm phá lên cười.
Cung Dịch lại hôn cô hai cái, sau đó quay lại chỗ ngồi, lái xe về nơi Khôi Kiệt đã sắp xếp.
Bởi vì chỉ sắp xếp tạm thời.
Nơi ở chắc chắn không thể so với nơi Cung Dịch đã sắp xếp.
Nhưng vẫn đủ sạch sẽ và ấm áp.
Trước tiên, Cung Dịch giúp Tư Hân nhiên thu xếp ổn thoả cho Nguyên Giang Vãn trước.
Người ở đây, biết mấy người Cố Kiều Niệm sẽ tới.
Thế nên đã lấy thảm nhiệt ra trước, trên giường vô cùng ấm áp.
Cố Kiều Niệm đắp kín mềm cho Nguyên Giang Vãn.
Vết thương trên trán Nguyên Giang Vãn đã có hơi sưng lên.
Cố Kiều Niệm nhìn, trong lòng không có cảm giác gì.
“Chị Cố, chị nghỉ ngơi một chút đi, vết thương này chỉ trầy da một chút mà thôi, vừa nãy em đã xử lya cho cô rồi.” Tư Hân Nhiễm nói.
“Tìm bác sĩ tới kiểm tra một chút, xử lý cẩn thận một chút, đừng để vết thương bị lây nhiễm.” Cố Kiều Niệm không yên lòng nói.
Bên ngoài có rất nhiều vi sinh vật.
Cô cũng không biết Nguyên Giang Vãn đã đập đầu ở chỗ nào.
Chắc chắn phải cẩn thận, thật cẩn thận.
“Tôi đã sắp xếp.” Cung Dịch nhẹ giọng nói.
Cố Kiều Niệm trả lời một tiếng, vừa liếc nhìn Nguyên Giang Vãn, lúc này mới rời đi, cùng Cung Dịch quay về phòng của cô.
Cung Dịch giúp cô thay quần áo ướt.
Lại giúp cô tắm nước nóng, rồi lại sấy tóc cho cô.
Bận bịu một hồi.
Cố Kiều Nhiệm nhìn anh bận rộn, trong lòng lại thấy ấm áp, lại có chút ê ẩm.
Cho đến khi anh sấy khô tóc xong, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, nắm lấy tay cô đưa tới bên miệng hôn một cái: “Ngủ một lúc đi.”
“Cậu không giận tôi sao?” Cố Kiều Niệm dừng một chút: “Một mình tôi đã chạy tới.”
“Không giận.” Cung Dịch lắc đầu một cái, nhìn Cố Kiều Niệm: “Tôi vô cùng lo lắng, rất sợ hãi.”
Cung Dịch chưa bao giờ nói với bất kỳ người nào rằng anh sợ.
Trên bản chất, ngoại trừ ở trước mặt Cố Kiều Niệm, mấy người này, những chuyện kia.
Cũng sẽ không khiến Cung Dịch cảm thấy sợ hãi.
“Tôi hiểu vì sao chị lại không đợi tôi đi cùng.” Cung Dịch nắm chặc tay Cố Kiều Niệm: “Cũng may, cuối cùng chị chẳng làm gì cả.”
Cố Kiều Niệm mím môi, mắt thấy lại săp rơi nước mắt.
Nếu như không phải Nguyên Giang Vãn liều mạng ôm lấy cô.
Khi đó…
Chiếc xẻng kia chắc chắn đã rơi xuống người Cố Kiều Niệm.
“Đừng khóc.” Cung Dịch giơ tay lên, ngón tay cái đưa tới nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt cô: “Nếu chị còn khóc nữa, lòng tôi sẽ tan vỡ thành bụi phấn.”
Cố Kiều Niệm không lên tiếng.
Đưa tay ra với Cung Dịch.
Cung Dịch đứng dậy, Cố Kiều Niệm ôm lấy anh.
“Cục cưng à, chị đồng ý với tôi đi, chị sẽ luôn ở bên cạnh tôi, thường xuyên nói chuyện với tôi.”
“Đương nhiên.” Cung Dịch trịnh trọng nói: “Tôi lấy tất cả mọi thứ của mình ra thề.”
Cố Kiều Niệm không lên tiếng, chỉ ôm anh chặc hơn một chút.
Từ đầu đến cuối Cố Kiều Niệm vẫn vô cùng lo lắng.
Cung Dịch biết, nếu cô vẫn cứ tiếp tục như thế chắc chắn sẽ không ổn.
Cuối cùng anh bỏ một ít thuốc an thần vào nước của Cố Kiều Niệm.
Sau khi cô uống nước xong, mới từ từ thả lỏng một chút, từ từ ngủ thiếp đi trong lòng Cung Dịch.
Lúc này.
Trời bên ngoài đã gần sáng.
Ở bên phía chỗ đào, cũng gần như đã đào được toàn bộ xương cốt của hai người.
Cung Dịch nghe điện thoại từ phía bên kia.
Sau khi nghe xong, anh suy nghĩ một chút: “Không thể tin tưởng tên Cố Đức Hạo này được, dựa vào lời nói của ông ta có thể kết luận hai thi thể này chính là cha mẹ của Thi Nhân, nhưnh vẫn chưa chắc chắn. Lát nữa cậu tới đây một chuyến, cầm lấy tóc của Thi Nhân, tiến hành đối chiếu ADN với hai bộ xương kia.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.