Sở dĩ Cố Kiều Niệm bảo Chu Chu mang đồ ăn khuya đến.
Là có suy tính cả rồi.
Đầu tiên đương nhiên không phải là cô chiều chuộng anh.
Cơ thể anh còn đang phát triển, buổi tối rõ ràng anh không thích ăn cháo loãng cho nên ăn được hai miếng rồi không ăn nữa.
Đêm dài đằng đẵng.
Sao mà anh chịu được?
Kết quả là.
Cố Kiều Niệm bảo Chu Chu đi đến nhà ăn trong khách sạn, tự bỏ tiền ra nấu ăn cho Cung Dịch.
"Cô vất vả rồi." Cung Dịch cầm lấy cái túi từ trong tay Chu Chu.
Chu Chu không nói gì về vất vả hay không.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô ấy chạy như một làn khói.
Cô ấy cũng sợ, sợ bị người ta nhìn thấy người đại diện của Cố Kiều Niệm nửa đêm nửa hôm lén lút đưa cơm cho thực tập sinh.
Tin đồn mà truyền ra ngoài chẳng phải hỏng mất sao?
Cung Dịch nhìn về phía Chu Chu biến mất...
Cô ấy thật sự chạy rất nhanh.
Chớp mắt một cái đã không còn thấy bóng dáng nữa rồi.
Nếu như đổi lại là một người khác, e rằng Cung Dịch sẽ nghi ngờ liệu người đó có bỏ độc vào hay không.
Cung Dịch đóng cửa lại.
Anh quay lại phòng khách.
Bàn ăn trong phòng khách bày đầy ắp đồ ăn vẫn chưa động đến.
Nghiêm Trình Thành bắt chéo chân, vừa rung chân vừa nhìn đồ ăn trong tay Cung Dịch: "Chẳng phải cậu nói cậu không gọi phục vụ phòng sao?"
Cung Dịch đẩy đồ ăn mà Nghiêm Trình Thành mang đến sang một bên.
Rồi anh mở đồ ăn mà Cố Kiều Niệm đưa tới ra.
So
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-bao-thu-cua-anh-hau-trung-sinh/918390/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.