Ánh nắng ban mai chớm nở ngoài cửa sổ.
Cố Kiều Niệm ngủ rất say, lúc tia nắng nhàn nhạt từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào thì một bàn tay lập tức vươn ra giúp cô chặn lại ánh sáng.
Tuy nhiên theo đồng hồ sinh học hàng ngày thì đây cũng là lúc mà Cố Kiều Niệm rời giường.
Cố Kiều Niệm khẽ mở đôi mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ.
Gần như chỉ trong nháy mắt, cô đã phát hiện bản thân đang ở một môi trường xa lạ.
Nỗi sợ hãi từ sâu trong lòng khiến cô lập tức giật mình bật dậy.
"Chị ơi."
Đúng lúc đó, giọng nói của Cung Dịch vang lên, Cố Kiều Niệm quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Lúc nhìn thấy Cung Dịch thì cô hơi giật mình, sau đó ký ức về buổi tối hôm qua mới chậm rãi hiện lên.
"Sao cậu vẫn chưa quay về?" Cố Kiều Niệm nhíu mày hỏi.
"Hôm nay không phải thu âm." Cung Dịch trả lời, sau đó giơ tay sờ trán Cố Kiều Niệm: “Sao sắc mặt chị lại xanh xao như vậy?”
Cố Kiều Niệm đang định nói mình không sao thì lại đột nhiên phát hiện bản thân và Cung Dịch không phải đang ở trên ghế salon mà là ở trên giường trong phòng ngủ?
Cô lập tức phản xạ có điều kiện tránh khỏi Cung Dịch, sau đó dùng tốc độ ánh sáng phi xuống giường: “Sao tôi lại đến phòng ngủ?” . Đọc truyện hay tại * T R Ù M T R U Y Ệ Л . V N *
"Là tôi ôm chị vào đó." Cung Dịch nhìn cô, lúc nói chuyện còn hơi nhướng mày.
Cô cũng không biết anh đang đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-bao-thu-cua-anh-hau-trung-sinh/918383/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.