"Tôi đã nói là không phải tôi rồi mà! Ai biết được có phải do ông uống nhiều rồi lỡ miệng nói hớ trước mặt Cố Kiều Niệm hay không chứ! Lúc đầu cũng là ông uống say nên mới nói cho tôi biết còn gì?”
Cố Thiến Thiến ăn cái tát xong sững sờ trong chốc lát, sau khi tỉnh táo lại, cô ta bắt đầu gào loạn lên.
"Chính miệng Cố Kiều Niệm đã nói đó là mày rồi! Mày còn định nguỵ biện gì nữa? Tao với mẹ mày chiều mày, thương mày từ nhỏ, sao lại nuôi ra cái tai hoạ như mày chứ!”
Cố Đức Hạo vừa lo vừa giận, người bên ngoài biết Cố Kiều Niệm không phải con gái ruột ông ta cũng chẳng sao, cùng lắm thì bị chửi là ông bố nuôi lòng dạ hiểm độc, bị đàm tiếu sau lưng thôi, ông ta cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Nhưng cái mác buôn người thì không được, đó là phạm tội!!!
Tuy rằng đã nhiều năm trôi qua, khi ông ta và Trương Ngọc Mai làm cái nghề kia cũng dùng danh tính giả, nhưng ai làm chuyện xấu mà không sợ hãi chứ?
Cố Đức Hạo run rẩy chạy tới bệnh viện, di động cũng không dám bật lên, sợ cảnh sát túm nốt ông ta vào đồn!
"Cố Kiều Niệm! Cố Kiều Niệm! Ông là con chó của chị ta à? Chị ta bảo ông đi đâu thì ông đi đó? Đừng bảo là ông cũng tới tìm Dương Tuyết rồi đánh bà ta rồi đấy nhé?” Cố Thiến Thiến cười khinh bỉ, nụ cười này khiến vết thương trên mặt cô ta càng thêm dữ tợn.
Mặt Cố Đức Hạo tái mét.
Cố Thiến Thiến cười nhạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-bao-thu-cua-anh-hau-trung-sinh/918301/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.