"Là bà?"
Cố Đức Hạo quay lại, nhìn Dương Tuyết với vẻ mặt khó tin.
"Bảo sao lúc nãy không thấy bà ho he gì! Thì ra là bà!"
"Anh Hạo! Không phải em! Là Chu Chu nói lung tung!" Dương Tuyết vừa nói vừa đứng dậy lùi sát vào tường, đi dần ra phía cửa. "Con nhỏ đó muốn gây xích mích quan hệ của chúng ta, á!!!"
Cố Đức Hạo túm tóc Dương Tuyết, giơ tay cho bà ta một cái tát: "Chuyện này chỉ có bà, tôi và Trương Ngọc Mai biết, không phải bà thì còn có thể là ai nữa hả!”
"Cố Đức Hạo! Ông đánh tôi? Ông dám đánh tôi! Cái đồ vô lương tâm này, tôi hầu hạ ông cả một đêm, còn giúp ông mua tài khoản blogger viết bài, thế mà ông lại đánh tôi chỉ vì vài câu khích bác của một con ả! Đồ tệ bạc!” Dương Tuyết ăn một cái tát, bà ta sững sờ trong giây lát, sau đó lập tức gào lên, xông vào cào cấu Cố Đức Hạo.
Trong bài viết dài dằng dặc của Chu Chu, đoạn vừa rồi chỉ là phần mở đầu.
Tối qua, khi Chu Chu liên lạc với luật sư, luật sư đã khuyên cô ấy không nên đưa nghi án bắt cóc chưa có chứng cứ xác thực vào bài thanh minh.
Vì vậy, cuối cùng cô ấy đã thêm phần bắt cóc vào bài viết ở tài khoản phụ của mình.
"Ngoài ra, về thân thế của Kiều Kiều, có một chuyện mà tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi mỗi khi nghĩ đến, đó là em gái của cô ấy, con gái ruột của hai vợ chồng xấu xa kia. Khi cô ta châm chọc Kiều Kiều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-bao-thu-cua-anh-hau-trung-sinh/918300/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.