Viên Hiểu Hiểu ngay lập tức phản ứng lại, vỗ nhẹ lên đầu cậu.
"Đùa cái gì vậy!"
Bạch Lộ lè lưỡi làm mặt quỷ.
"Ai ya, ảnh là bác sĩ."
"Thật?"
"Em lừa chị làm gì."
Viên Hiểu Hiểu nghĩ cũng phải, gật gật đầu xem như chấp nhận câu trả lời của cậu. Nhưng trong lòng cô vẫn còn rất nhiều nghi vấn, giả như, nếu người kia thật sự là bác sĩ, tại sao đối với tiểu Lộ lại thân thiết như thế, cứ cho là bác sĩ tư nhân đi nữa thì cũng vậy.
Nhìn cử chỉ ân cần của anh trai kia cộng với ánh mắt lo lắng của y, thám tử họ Viên liền trực tiếp đưa ra suy luận của mình, quan hệ giữa hai người này nhất định có gì đó mờ ám. Có điều, mờ ám ở chỗ nào thì không biết được.
Viên Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm bác sĩ Giản không rời mắt, cuối cùng bị Đàm Châu ngồi bên cạnh ghét bỏ kéo về phòng.
Trong phòng hiện tại chỉ còn hai người, Bạch Lộ lúc này mới thả lỏng, cậu thở ra một hơi, đặt bát cháo đã ăn gần hết lên bàn, rời giường bước đến chỗ bác sĩ Giản.
Anh đang ngồi trên sô pha, ngón tay thon dài tinh tế lướt trên bàn phím máy tính. Cậu ngồi xuống bên cạnh, bĩu môi nhìn khuôn mặt góc nghiêm đang nghiêm túc làm việc của anh, cảm thán một câu.
"Bác sĩ Giản, anh biết không?"
"Hửm?"
Anh không rời mắt khỏi màn hình máy tính, trả lời cậu một câu xem như đang nghe cậu nói. Bạch Lộ để hai chân trên ghế, gác cằm lên tay, hơi nghiêng đầu sang một bên.
Nhưng cậu không cam tâm, Bạch Lộ tóm lấy cái máy tính của anh, vứt sang một bên sau đó nhảy lên đùi anh ngồi, hai tay vòng qua cổ ôm chặt lấy anh.
"Em muốn làm gì?"
"Em muốn làm gì anh còn không rõ."
"Em đang bị bệnh, đừng nghịch nữa, mau leo xuống."
"Ai ya, em cuối cùng cũng tỉnh rồi, dọa chị sợ chết khiếp."
Tiểu trợ lý Hiểu Hoa nhìn thoáng qua vết cắn trên cổ Bạch Lộ, mặc dù cậu đã rất cẩn thận che đi nhưng vẫn bị lộ ra, sau đó cô lại ngước mắt nhìn vào phòng, bác sĩ Giản đang ngồi trên giường đọc sách, tiểu trợ lý không tiện vào trong, dài dòng một chút, nhắc nhở cậu nhớ phải uống thuốc, đừng làm chậm trễ thời gian, mặc dù đạo diễn và mọi người đều rất yêu quý cậu nhưng không được vì vậy mà lơ là.
Bạch Lộ xem như biết điều, gật gật đầu nghiêm túc lắng nghe, đợi cô đi rồi, cậu đóng cửa phòng, khóa trái cửa, sau đó như con mèo nhỏ mà nhào lên giường, chui vào lòng anh nằm.
Fan bình luận bên dưới đều rất lo lắng cho cậu, nói cậu nhất định mau chóng khỏe bệnh, còn đặc biệt gửi quà đến đoàn phim cho cậu.
Cậu trở về phòng, nằm trên giường lăn lộn một vòng, ước định thời gian sau đó gọi cho Giản Diệc Minh.
Đầu giây bên kia không nhanh không chậm bắt máy.
"Alo."
"Bác sĩ Giản, làm sao đây, mới qua có mấy tiếng mà em đã nhớ anh rồi."
Anh thở ra một hơi, xoa xoa mi tâm.
"Anh có nhớ em không?"
"Nhớ."
Mấy y tá đứng ngoài phòng bệnh lén nhìn vào, thấy bác sĩ Giản hôm nay vẫn đẹp trai như vậy nhưng thế mà lại thuộc về người khác rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]