"Chỉ bảy năm mà thôi, không lâu đến như vậy."
Đợi ba người bọn họ trở về rồi, cậu liền với tay lấy di động gọi cho anh.
Tống Gia Hằng trên đường ra khỏi nhà cậu không ngừng thất thần, còn suýt nữa đâm đầu vào cây cột trước mặt mình.
"Không thể tin được..."
"Không thể tin cái gì?"
Viên Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm Tống Gia Hằng.
"Chính là chuyện của anh Bạch đó."
"Có gì đâu mà không tin được, người thông minh một chút sẽ phát hiện ra ngay thôi. Với lại em ấy chịu nói chuyện này cho chúng ta biết, chứng tỏ em ấy rất tin tưởng chúng ta."
Đàm Châu không nói, chỉ gật đầu tán thành ý kiến của Viên Hiểu Hiểu.
"Lộ Lộ."
"Anh về rồi sao? Nào, mau lại đây ngồi."
Bạch Lộ mỉm cười, vỗ vỗ lên ghế sô pha.
Giản Diệc Minh đi đến, ngồi xuống bên cạnh cậu, anh trầm mặc một chút sau đó quyết định nói.
"Lộ Lộ, em có cảm thấy nếu chúng ta ở bên nhau sẽ làm ảnh hưởng tới sự nghiệp của em không?"
Bạch Lộ đang ăn hoa quả, nghe thấy anh nói vậy liền dừng động tác của mình lại, cậu cúi đầu xuống.
"Anh muốn chia tay à?"
"Ý anh không phải như vậy, anh chỉ sợ làm ảnh hưởng đến... "
"Em không sợ tại sao anh phải sợ?"
Cậu đột nhiên quát lên khiến anh cũng có chút sửng sốt, chính cậu cũng không hiểu mình tại sao lại phản ứng như vậy.
Giản Diệc Minh thở dài một hơi, cầm áo khoác lên bước ra ngoài.
"Chúng ta nên bình tĩnh lại đã."
Sau lưng vang lên một tiếng 'rầm' nhẹ, bác sĩ Giản đi rồi.
Giản Diệc Minh rời khỏi nhà cũng không biết đi đâu, chẳng lẽ lại quay về nhà mình, như vậy ba mẹ nhất định sẽ hỏi anh vì sao lại ở đây, sau đó bọn họ sẽ đoán ra được anh và cậu cãi nhau.
Bác sĩ Giản thở dài một hơi, trong lòng buồn bực lại lo lắng cho Bạch Lộ.
Anh không phải muốn chia tay với cậu, chỉ là anh sợ nếu như hai người ở bên nhau anh sẽ làm ảnh hưởng tới sự nghiệp của cậu. Cậu dù sao cũng là nhân vật của công chúng, đột nhiên một ngày bị phát hiện cậu thích con trai, mọi người sẽ nghĩ như thế nào đây? Đặc biệt là bên phía dư luận nhất định sẽ rất đáng sợ.
Anh không muốn cậu phải chịu sự chỉ trích từ người khác, cậu còn vì anh mà từ bỏ sự nghiệp của mình, như vậy không đáng.
Giản Diệc Minh một mình ngồi trong công viên gần nhà, đang thất thần, bên vai trái liền bị ai đó vỗ nhẹ.
"Y Y?"
"Bác sĩ Giản, sao anh lại ở đây?"
Tiểu y tá Y Y chớp chớp mắt nhìn anh.
"Không có gì, chỉ là đi hóng gió thôi."
"À phải rồi, ban nãy em qua nhà bạn trai, mẹ anh ấy tặng quá trời đồ luôn, có mấy thứ em không ăn được, tặng anh này."
Y Y lục lọi mấy túi đồ của mình, lôi ra cả núi đồ ăn vặt và đồ bổ, mỹ phẩm các loại, sau đó lại bỏ một số thứ mình không dùng vào một túi khác, đưa cho Giản Diệc Minh.
Anh ban đầu còn muốn từ chối, nhưng mà tiểu y tá lại nhiệt tình quá, còn nói trúng tim đen của anh 'có phải anh cãi nhau với người yêu không?' làm bác sĩ Giản nghẹn lời, cuối cùng đành phải nhận đồ của cô.
"Thôi em đi đây, bạn trai em còn đang chờ ở đằng kia."
"Ừm, tạm biệt! Cảm ơn đồ của em."
Giản Diệc Minh thở dài một hơi, đưa tay lên nhìn đồng hồ, anh ra khỏi nhà vào buổi trưa, ngồi từ nãy đến giờ cũng đã qua hai giờ, nhưng anh không muốn về nhà, lại sợ Bạch Lộ không ăn gì sẽ đau dạ dày, đành gọi order thức ăn bên ngoài cho cậu, nghĩ lại tết đến có thể người ta không có làm, đành tự mình đi mua đồ, sau đó tìm Giang Cảnh Văn.
Giang thiếu gia đang ngồi chơi game uống coca, di động đột nhiên hiện lên tên của Giản Diệc Minh, coca trong miệng lập tức bị phun hết ra ngoài.
Giang Cảnh Văn lau lau màn hình điện thoại, không chậm trễ nhanh chóng bắt máy.
"Anh Giản năm mới vui vẻ, vạn sự như ý. Có chuyện gì không?"
Giang Cảnh Văn đang định đưa tay ra lấy liền bị câu nói của bác sĩ Giản chọc cho một vố vào tim. Biết ngay mà, bác sĩ Giản có bao giờ đối tốt với hắn như vậy đâu.
"Sao anh không đưa cho em ấy?"
"Tôi... cãi nhau với em ấy..."
Giản Diệc Minh im lặng một chút mới nói.
Mà Giang thiếu gia ở phía đối diện từ khi cha sinh mẹ đẻ đến nay chưa bao giờ phải chịu tủi nhục như vậy, hết lần này tới lần khác liên tiếp bị nhét cơm chó đầy mồm, cuộc đời của hắn làm sao có thể thảm như vậy.
"Thôi được rồi, vì đại nghĩa diệt thân, vì anh em diệt mình. Em đành hy sinh bản thân vậy."
"Cảm ơn!"
"Ấy, anh đừng cảm ơn, làm em có chút thụ sủng nhược kinh(*) nha."
(*) được sủng mà sợ.
Giang Cảnh Văn đứng nói chuyện với Giản Diệc Minh một hồi, cuối cùng xách theo đồ ăn leo lên xe đến nhà Bạch Lộ.
Hắn nhấn chuông cửa, bên trong không có động tĩnh, hắn nhấn chuông cửa lần hai, bên trong nghe tiếng gì đó nặng nề rơi xuống đất 'rầm' một cái, đến lần thứ ba, cuối cùng cũng có người ra mở cửa.
Bạch Lộ mang một bộ dạng u ám đi ra, ánh mắt hoạt bát giờ đã thay thế thành không cảm xúc, liếc nhìn Giang Cảnh Văn đến chột dạ.
"Tiểu Lộ tử, anh mang đồ ăn qua cho cưng nè."
"Cảm ơn, em không đói."
"Ấy, khoan đã..."
Giang Cảnh Văn chen chân vào chặn cửa, sau đó lách người chui vào trong nhà.
"Anh Giản đâu?"
"Mấy tiếng trước vừa bị bắt cóc rồi."
"Bắt cóc?"
Giang thiếu gia nhìn cậu nằm xuống sô pha, cả người toát lên một khí tức 'làm phiền em em nhất định sẽ cho anh ngắm gà khỏa thân', hắn đành lui sang một bên, đặt túi đồ ăn lên bàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]