"Mua nhiều quá rồi, ước gì bác sĩ Giản ở đây, anh ấy nhất định sẽ không để mình cầm đồ nặng như vậy."
Cậu vừa đi vừa than thở, may mắn siêu thị này nằm ngay cạnh khu cậu ở, cho nên đường đi cũng không xa lắm, đợi một chút nữa liền có thể về tới nhà.
Đúng này cậu trai ngoại quốc lúc sáng đi qua, vừa thấy Bạch Lộ, cậu ta liền vẫy tay chào.
"Tiên sinh, đi mua đồ sao?"
"Phải! Cậu đừng gọi tôi là tiên sinh nữa, gọi tên đi, tôi tên Bạch Lộ."
Lúc nãy ở trên đường nói chuyện mới biết hắn nhỏ hơn cậu ba tuổi, đã ra trường được một năm, hiện tại đang là nghiên cứu sinh. Mẹ của hắn là người Trung Quốc còn ba là người Pháp, cho nên đối với hắn việc nói tiếng Trung cũng không mấy khó khăn.
"Anh Bạch, anh sống một mình sao?"
"Không! Tôi sống cùng một người nữa."
"Là bạn gái anh sao?"
Ôn Dịch Nam vừa vuốt lông Tiểu Ái, cũng không nhìn cậu mà chỉ chăm chú vào con mèo.
Bạch Lộ im lặng một chút, nghĩ nghĩ rồi mới nói, người ta dù sao cũng không biết mình, mà có biết cũng chẳng sao cả.
"Tôi sống cùng bạn trai."
Ôn Dịch Nam hơi dừng động tác của mình lại, nhưng sau đó liền làm như không có gì.
"Cậu có không ăn được gì không?"
"Em rất dễ nuôi, cái gì cũng ăn được."
"Ha ha, vậy để tôi làm mấy món tủ của mình cho cậu."
Hôm nay Giản Diệc Minh tan làm sớm, vừa mở cửa vào nhà liền thấy ngay một đôi giày thể thao nam giới, cái này chắc chắn không phải của Bạch Lộ, nhìn qua là biết của người ngoài.
Hè đến rồi, Bạch Lộ lại tiếp tục quay phim, trong dự án lần này cậu vẫn hợp tác với Viên Hiểu Hiểu và Đàm Châu, nữ chính và năm chính của bộ phim lúc trước. Viên Hiểu Hiểu thở dài một hơi, đợt vừa rồi không có việc gì làm, cô ngồi ở nhà liền bị nuôi đến lười rồi, hiện tại chẳng muốn làm gì cả.
"Nhìn xem, bình thường em ấy đều đọc thuộc kịch bản trước khi đóng phim, mà hôm nay lại ngồi ở đây chuyên chú đọc, thỉnh thoảng còn nhếch miệng cười như bị trúng tà. Không phải rất lạ sao?"
Đàm Châu nhìn cậu, đúng lúc Bạch Lộ đang cười, quả nhiên như lời Viên Hiểu Hiểu nói, hình như bị trúng tà thật rồi.
"Tiểu Lộ, em có chuyện vui?"
"Anh nhìn ra được à?"
Đàm Châu quay đầu nhìn Viên Hiểu Hiểu, cô cũng nhìn anh, hai người liền bày ra bộ dáng ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
Lộ liễu như vậy mà còn bảo người khác không nhìn ra sao? Có mù thì may ra mới không thấy được.
Bạch Lộ cười khúc khích, nói ra mới biết Giản Diệc Minh hôm nay được nghỉ, anh nói sẽ đến tham ban, xem cậu đóng phim như thế nào, cho nên Bạch Lộ từ sáng sớm đã cười không ngớt, bộ dạng y như bị ma nhập.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]