Từ lúc anh xuống máy bay cho tới bây giờ, Bạch Lộ nhắn cho anh không biết bao nhiêu tin, anh còn chưa kịp trả lời lại cái cũ cậu đã nhắn cái mới.
Bác tài xế lái xe đằng trước thấy anh như vậy liền buộc miệng hỏi:
Giản Diệc Minh đứng sau hai cô nàng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thầm thở dài một tiếng, nếu như ở đây không có hàng rào sắt phân cách, khẳng định hai cô nàng này sẽ phi tới ôm lấy chân cậu.
Một lúc sau tiểu trợ lý quay lại, trên tay ôm một thùng nước, đằng sau còn có mấy nhân viên của tổ ekip cũng đang vác thùng nước giống cô, lần lượt phân phát cho đoàn phim và miến đến tham ban.
Bạch Lộ cười một cái, cầm trên tay ba trai nước bước đến chỗ Giản Diệc Minh, trước tiên đưa nước cho hai cô gái kia trước, hai người họ lập tức hét lên.
Tống Dương phớt lờ lời nói của người kia, trực tiếp đi lướt qua ông ta để vào trong. Vệ sĩ đằng sau cũng đi theo, dường như là muốn ngăn không cho ai đến gần hắn.
Tống Dương vừa đi vào trong liền nhìn thấy ngay Bạch Lộ đang cười đến muốn nở hoa, cậu vừa từ chỗ Giản Diệc Minh vào, đương nhiên tâm trạng cực kỳ tốt.
Tống Dương ánh mắt không kìm được dán lên người cậu, sau hôm đó hắn liền cho người tra tư liệu của nhóc con này mới biết cậu là diễn viên nổi tiếng tuyến một, từng đoạt rất nhiều giải thưởng. Mà bộ phim này ban đầu hắn hắn chỉ tiện tay đầu tư chơi, ai ngờ lại có sự góp mặt của tiểu đáng yêu này.
Tống Dương đuổi theo sau cậu, đang định nắm tay cậu kéo lại, tiểu trợ lý đã nhanh chân chạy đến, vội vàng lôi cậu đi.
"Tiểu Lộ, mau quay lại phòng trang điểm thôi, sắp đến phân cảnh tiếp theo rồi."
"Vâng!"
Bạch Lộ đi theo tiểu trợ lý, trước khi rời khỏi còn liếc hắn một cái, mà một màn này từ đầu tới cuối đều được Giản Diệc Minh nhìn thấy, anh không có biểu cảm gì, chỉ im lặng.
Thật ra bác sĩ Giản biết vị kia là ai, bởi vì trước đây đã từng nghe Giản Hạo Phong nói qua, có điều anh lại không mấy quan tâm chuyện này lắm, bởi vì anh chỉ muốn làm một bác sĩ an nhàn mà thôi.
"Chị nói này tiểu Lộ, em là giả mù hay mù thật vậy, nhân vật tiếng tăm vậy mà cũng không biết?"
"Hắn ta cũng đâu có biết em."
Bạch Lộ bĩu môi một cái.
"Hai việc này không giống nhau. Nói chung em chỉ cần biết người đó không đắc tội được, với lại anh ta đầu tư cho bộ phim này, em tốt nhất nên nghiêm túc một chút, đừng để anh Lương xử đẹp."
Cậu gật gật đầu, sau đó ngồi nghiêm chỉnh trên ghế để stylist và thợ trang điểm chỉnh trang lại.
Phân cảnh sau là đoạn Bạch Lộ phải diễn trong bảo tàng mĩ thuật, mọi người liền nhanh chóng di chuyển đồ đạc vào bên trong.
"Đạo diễn, không hay rồi, cái người cần cho phân đoạn này không đến được, hình như bị ngộ độc thực phẩm đang ở trong bệnh viện."
"Vậy... nhân vật này không quan trọng, tìm đại một người dễ nhìn chút là được."
"Cậu, lại kia mời cậu trai đang đứng xem tranh đó."
"Chính là anh chàng khoác áo sơ mi kia phải không?"
"Phải!"
Giản Diệc Minh vốn dĩ chỉ đứng xem Bạch Lộ chứ không phải xem tranh, thấy có người đang tiến về phía mình, anh liền quay đầu đi.
Nhân viên ekip bước đến bên cạnh anh, cười cười nói:
"Xin chào, vị tiên sinh này anh có rảnh không?"
"Có chuyện gì?"
"Chính là... diễn viên của chúng tôi có việc không thể đến, mà phân cảnh kia không hoãn được, đạo diễn thấy anh rất hợp với vai này, anh có thể dành chút thời gian giúp chúng tôi không?"
"Vậy thì hay quá, tiên sinh, mời đi lối này."
Nhân viên ekip vui vẻ dẫn đường cho Giản Diệc Minh đến phòng hóa trang, đợi một lúc sau bước ra ngoài, cái người ăn mặc nhìn trông vô cùng boyfriend ban nãy đã thay thế thành người đàn ông trưởng thành đầy nam tính.
Giản Diệc Minh mặc sơ mi trắng phối quần tây màu be, tay trái đeo đồng hồ bạc, cả người anh đều toát lên một khí chất vừa dịu dàng lại vô cùng khó gần. Chính là kiểu hình mẫu lý tưởng của các cô gái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]