"Này, hình như dưới xuôi lũ yêu quái lại hoành hành rồi đấy!" - Kẻ nọ hỏi.
Sau đó, liền có người đáp rằng:
"Lo gì chứ, cậu có biết ai ở trên núi Tịnh Vân kia không?"
"Hả? Tôi tưởng Tịnh Vân Sơn đã tuyệt diệt hết rồi."
"Cậu nhầm! Còn có một tiểu sư cô nữa. Nghe nói đạo hạnh cao thâm lắm, là thiên tài giới tu tiên đấy! Cơ mà chưa có ai bước qua được kết giới tiểu sư cô giăng mà lên đó diện kiến cả."
"Ông bịp tôi à!? Thế thì làm sao tiểu sư cô biết yêu quái hoành hành dưới kia?"
"Người trần mắt thịt như cậu và tôi sao biết được. Tôi thấy người ta kể ấy, mỗi lần sư cô đại giá quang lâm, người ta chỉ thoáng thấy tà áo đỏ màu hoa thạch lựu, chớp nhoáng, là yêu ma quỷ quái đứa nào cũng hồn phi phách tán hết. Nhưng sư cô hành động mau lẹ lắm, có ai thấy mặt mũi sư cô ra sao đâu. Từ mấy chục năm trước, lầu lắm rồi, cứ khi nào trên đất Tề này có động tĩnh của yêu quái, sư cô đều ra tay cứu giúp."
"Ối, thế không biết sư cô một mình trên núi có cô độc quá không nhỉ?"
"Chậc! Sư cô là người mà cậu lo lắng được hay sao? Lo mà tính mùa vụ năm sau thế nào kìa."
Phải vậy, đã ngót trăm năm trôi qua kể từ ngày định mệnh ấy, cái tên "Thiên Hỏa Huyễn Sư" của Oanh Thời chỉ có ngày một nức tiếng đồn xa chứ không thuyên giảm. Nàng vẫn thế, vẫn là kẻ bán sống bán chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3652066/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.