Nguyệt Ca chầm chậm nhốm dậy rồi quàng tay ôm chặt Oanh Thời vào lòng. Thật sự là nàng, thật sự là Oanh Thời đang ở bên hắn. Hắn tì cằm mình vào vai nàng, tham lam hít hà hương mai từ nàng tiên nữ ấy. Hương trầm tuyết trắng, sắc đỏ luyện hóa nên mảnh tình đôi bên hóa ra lại đẹp đến vậy, khiến hắn nhớ nhung đến vậy.
Hắn nhắm nghiền mắt, cứ vậy ôm nàng thôi. Hắn nhớ nàng tưởng như muốn điên. Giờ này nàng đã ở đây, thật tốt biết bao, không phải mơ cũng chẳng phải là ảnh ảo, là nàng đã tới và gọi hắn hai tiếng "phu quân".
Oanh Thời ôm lại hắn, cứ vỗ vỗ vào lưng như đang an ủi một đứa trẻ.
Đám quỷ sai thấy cảnh tượng thấy thì dụi dụi mắt chẳng dám tin, làm da xanh xám của chúng thoắt đỏ rồi lại thoắt tím cứ như biểu lộ sự ngỡ ngàng đến bật ngửa của chúng.
Kia là Minh Đế à? Kia là Diêm Vương sao? Là Thần tôn Bách Lý Nguyệt Ca duy ngã độc tôn? Là hắn, nhưng là một phiên bản độc đắc duy nhất chỉ dành riêng cho Thời của hắn mà thôi.
Đám quỷ sai chẳng biết chúng nên coi đây là diễm phúc khi thấy được cảnh tượng vạn năm có một này hay là nên hoảng sợ vì chúng sắp tận mạng nên mới hoa mắt đây. Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau, đứa huých tay trái, đứa huých tay phải.
"Này, cái tên đấy giống thần tôn nhỉ?"
"Họa do miệng mà ra, hồ đồ! Thần tôn chứ ai."
"Hay... Ngươi vả ta cái đi, hình như ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3652064/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.