Một trăm ngày Thiên giới trôi qua, tức một trăm năm trần thế....
Khi ấy thiên cung đang rục rịch truyền tai nhau rằng sắp có một vị thần tiên bá đạo nào đó giá lâm tới Cửu Trùng của họ. Vị thần tiên ấy là người duy nhất ngang ngược, đánh bật lại ba đại đạo thiên lôi độ kiếp, dễ dàng đặt chân tới đất tiền mà chả gây ra một tiếng động nào. Nghe đồn vị ấy xinh lắm, có má lúm đồng tiền duyền dáng, thích mặc váy màu đỏ hoa thạch lựu.
Ti Mệnh lui thủi trốn trong góc kể từ khi hay tin ấy. Bằng cách thần kì nào đó mà trăm hôm trước, thần tôn Bách Lý Nguyệt Ca lười không tính sổ chuyện cũ với hắn nữa, thả hắn ra khỏi điện Hàn Ngục.
Cũng chẳng ai hiểu nguyên do vì sao mà vị thần ấy dạo này rất khó tính, sơ hở là hay bắt bẻ Thiên Đế này kia, nghe đồn có cả một phàm nhân nào đó đắc tội hắn, bị hắn nhốt xuống bể sâu địa ngục, vĩnh viễn không được tái sinh, vĩnh viễn chịu cảnh nhục thể bị cấu xé. Ai nghe qua cũng phải rùng mình, không dám làm gì đắc tội với Minh Để thần tôn dạo ấy.
Tiếng xì xầm bàn tán trong thiên cung ngớt dần khi trên trời bỗng tường vân tụ thành đám, chuyển thành màu ngũ sắc bọc trên đỉnh Cửu Trùng, ba mươi con bồ câu tiên cứ thế vỗ cánh bay thành hàng rồi đáp trên mái đình báo hiệu tin vui của Thiên giới.
Chiếc quây màu đỏ tung bay trong làn tiên khí dịu dàng, một tiểu tiên nữ nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3652063/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.