Ở cung Lưu Ly, Oanh Thời từ tốn lau đi những dòng lệ đã khô trên gò má của Thiển Chiêu. Chỉ mới có nửa tháng, mà cô tiểu sư muội đã khác đi quá nhiều, gánh nặng đè trên vai khiến nàng công chúa ấy chẳng còn giữ được vẻ vô tư hồn nhiên nữa. Đôi mắt kiên định, lục đục khắp nơi đi tìm bản đồ Tề quốc.
“Lệ Đế sẽ để cho muội đi ư?”- Oanh Thời thắc mắc.
Đôi tay đang lục lọi của Thiển Chiêu bỗng dừng lại. Cô cũng dằn mặt cha mình được kha khá lâu rồi, ấy vậy mà chưa có lệnh cấm cung, cũng có thể xem như là một lời ngầm đồng ý từ ông.
“Phụ vương chắc sẽ không nỡ gò ép muội đâu. Dù sao, chuyện có lỗi người từng làm với muội đã quá nhiều để có thể đong đếm rồi.”
Không cần kể lể nhưng Oanh Thời bỗng thấu hiểu cho mọi ấm ức Thiển Chiêu đã trải qua. Nàng chưa từng là công chúa, cũng không biết được gánh nặng khi là hoàng tộc sẽ thế nào, nhưng nàng từng là con cái trong một gia đình... đau thương biết bao nhiêu khi cha mẹ lại đùn đẩy trọng trách to lớn như vậy lên bờ vai nhỏ gầy của một người thiếu nữ.
Nói cho sang thì là liên hôn, chứ chẳng khác nào như mua bán đôi bên hưởng lợi cả. Tề Đế sẽ có thêm một nàng cung phi, và nước Lệ sẽ có thêm mấy vạn binh bảo hộ biên cương.
Ủy khuất cho muội rồi”- Nàng an ủi.
Hóa ra, đằng sau một Thiển Chiêu hồn nhiên yêu đời, cũng là một con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3646983/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.