“Hả!!!”- Tiếng hét của Oanh Thời không kìm được mà vang vọng ra từ trong cung công chúa khiến Thiển Chiêu vội vã bịt miệng nàng lại.
Nàng vừa nghe được câu chuyện gì thế này...
Trong lần Thiển Chiêu từ Tịnh Vân sơn hồi cung, trên đường cô có gặp thích khách, là người của nước Huyên.
Vốn Huyên quốc đang có sự xung đột với nước Tề, hai bên đang khói lửa binh đao, nay lại hay tin mật báo Lệ Đế có ý gả con gái cho Tề quốc, hòng xin sự phò trợ của địch thủ. Huyên Đế giận dữ hạ lệnh thích sát Thiển Chiêu làm món quà “biệt đãi” cho nước Lệ cỏn con, ra oai đe dọa, phô trương thanh thế.
Thế rồi nhờ có mấy năm học đạo, Thiển Chiêu dù rằng có thể cầm cố nhưng lại chẳng được lâu. Cô chối chết chạy về Lạc Xuyên, được nửa đường thì ngã khuỵu vì kiệt sức. Thế rồi cơ duyên thế nào lại gặp được quân tiếp viện của Tề quốc, được Oanh Diên cưu mang. Khi Thiển Chiêu tỉnh dậy, người cô gặp đầu tiên đã là Diên rồi.
Điều khiển Chiêu phải cảm động, chính là sự lo lắng đến hoảng sợ trong đôi mắt kiên nghị ấy, là bóng dáng uy dũng của chàng thiếu niên khi khoác trên mình chiến bào, xông pha trận mạc, mở đường cho cô trở về nước Lệ.
“Thế muội thích đệ ấy rồi?”- Thời hỏi.
Thiển Chiêu khẽ cười mỉm:
“Muội không biết... Có thể tỷ sẽ trách muội lẳng lơ nhưng cũng không thể nay mai nay mốt muội lại yêu Diên ngay được, nhưng muội cũng chẳng mơ mộng đến sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3646982/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.