Thiển Chiêu nhờ có tiên lực hộ thể mà cũng chóng vánh hồi phục, nhanh hơn bình thường. Vừa hay sau đó đại quân năm vạn binh lính của Oanh Diên phải tới Lạc Xuyên họp quân với Hiển quận vương, thế là cả đoàn phải dọn đi trong đêm để sáng sớm ngày mai sẽ hợp quân đúng hẹn.
Hôm đó, cũng là lần đầu tiên Thiển Chiêu được chứng kiến thân phận thật sự của Oanh Diên. Diên rất bận, hắn không có thì giờ tới thăm cô do đó mà cô cũng chỉ biết qua lời kể của Oanh Thời.
Oanh Thời vốn định dành thời gian cho hai đứa gặp riêng với nhau vì cũng chả mấy mà lại chia xa, ấy thế mà lại có sự không hay xảy ra.
Oanh Thời nhận lấy nồi cao thuốc đã nguội bớt, chuẩn bị tới đắp lại thương thể cho sư muội thì vô tình chạm mặt Oanh Diên. Hắn đi ra từ phía túp lều mà Thiển Chiêu đang nằm.
Gương mặt Diên khó coi, cúi gằm đầu xuống nền đất, đôi mày nhíu chặt lại, đôi mắt biết cười thường ngày nay đã biết cất chứa buồn đau. Hắn đi lướt qua nàng như người vô hình như thế cõi lòng đang vụn vỡ chẳng còn bận tâm được tới ai.
Thế rồi sau đó, Oanh Thời lại thấy Mặc Liên bước ra, bên trong là Thiển Chiêu đang khóc. Không khó để nàng đoán ra... Thiển Chiêu đã bày tỏ lòng mình với Mặc Liên để rồi khi ấy Oanh Diên tình cờ nghe thấy. (D)
Sự tình quá đỗi khó xử. Hẳn Oanh Diên đau lòng lắm. Suy cho cùng thì Chiêu còn có thể bày tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3646728/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.