Hoành quốc tuy bại trận chóng vánh song vẫn chưa hoàn toàn quy phục trước nước Tề, vương thân quý tộc phàm có một lượng nhỏ binh lực trong tay đều dấy cờ khởi nghĩa, các vị ca ca của Oanh Thời cũng vì thế mà liên tục được cử đi thân chinh bình định.
Nguyệt Thành cũng rất bận rộn, nhưng ngày nào hắn cũng dành thời gian với Oanh Thời. Từ lúc hồi cung, Oanh Thời ngủ rất nhiều, cũng rất dễ mệt mỏi, tự nàng cũng nhận thấy lục phủ ngũ tạng của mình như đã già đi cả chục tuổi. Nàng thích được hắn cõng đi chơi, hắn đều vui vẻ cõng nàng đi, kể cho nàng nghe sáu năm ở Bắc Trấn hắn đã gặp những ai, làm những gì.
Đời người sáu năm không dài nhưng cũng chẳng ngắn, chẳng hạn như... thời gian nàng và hắn gặp gỡ, ở bên nhau kiếp này chỉ bằng được một nửa con số ấy.
Nguyệt Thành đã bật cười khi nghe nàng cảm khái. Với hắn, sáu năm kí ức đọng lại không nhiều, chớp nhoáng đã thấy nó trôi đi nhạt nhẽo, có chăng chỉ là những nỗi đau tồn đọng khi phải nhìn binh lính của mình từng người ngã xuống. Còn hai năm tuổi thơ của hắn có nàng, hắn đã cất giấu sâu thằm trong tim. Nói không ngoa nhưng hai năm ấy là động lực cho sáu năm tung hoành đất Bắc của hắn.
"Còn nàng thì sao? Sáu năm ấy thế nào."
Oanh Thời thở dài thườn thượt như bà lão tám mươi:
"Ta ấy à, ăn ngủ, ăn rồi lại ngủ, chán quá thì lại lấy sách ra đọc, thi thoảng thì... có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3645439/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.